Ba năm trôi qua, khi lại nhìn thấy Lý Thanh Sơn lần nữa, suy nghĩ trong chốc lát của Dư Tử Kiếm lại là một nỗi băn khoăn khác, hắn là Ngưu cự hiệp sao?!Lý Thanh Sơn nói:“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, hắn đang đuổi theo.
”Hoa Thừa Lộ quay đầu nhìn lại, một tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, Cường Thạch xông ra khỏi đống ngói vỡ đá đổ tựa như một viên đạn, sau đó vụt về phía chân trời, mấy chục vòng bụi đất vẫn còn chưa tan hết.
Sau đó hắn lại rơi xuống như sao băng, từ trên trời giáng xuống, xé không mà tới.
Cường Thạch nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn, tức giận tột cùng, chốc lát sơ sẩy mà lại bị nhân loại ám hại, chỉ thấy hắn đằng đằng sát khí tựa như thiên hàng sát tinh.
Nếu là lúc khác thì Lý Thanh Sơn cũng rất sẵn lòng quyết một trận sống chết với Cường Thạch, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới, chỉ dựa vào tu vi nhân loại thì khó có thể thoát khỏi sự truy giết của Cường Thạch.
Bỗng nhiên thấy sóng nước lấp lánh trước mặt, lại đi tới trên Thanh Hà rồi, Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lát rồi đâm thẳng vào trong nước.
Sóng lớn đột nhiên trào dâng, những dòng chảy ngược ào ào dao động rồi hóa thành một con cự long, nó há miệng lớn gầm thét đón lấy Cường Thạch.
Cường Thạch không thèm quan tâm đến thứ này, con Thủy Long cắn lên thân hắn mà còn chẳng để lại một dấu vết nào.
Hắn thả yêu khí ra một phát, trực tiếp xuyên qua Thủy Long rồi ầm ầm lao vào trong lòng nước Thanh Hà.
Sóng va chạm không chỉ khiến nước sông bắn lên không trung, mà còn phá hủy toàn bộ kiến trúc ở hai bên bờ sông.
Thế nhưng đáy sống lại trống rỗng, không tìm thấy tung tích của ba người Lý Thanh Sơn đâu.
Thủy Long bị đánh tan lại hóa thành một màn mưa to đầy trời, khi rơi xuống thì hóa thành một mảng sương lớn bao phủ xuống.
Sương mù dày đặc tựa như một đống cây bông, vươn tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón, không chỉ cản trở tầm mắt mà còn ảnh hưởng đến việc dò xét cảm nhận khí tức.
“Trò mèo!”Cường Thạch lạnh lùng hừ một tiếng, sát khí toàn thân tăng vọt khiến sương mù bắt đầu tan đi, thấp thoáng thấy được bóng ba người đang bỏ chạy về phương xa, đó chính là Lý Thanh Sơn đang dẫn theo Dư Tử Kiếm và Hoa Thừa Lộ.
Cường Thạch nhảy lên một cái rồi hung ác đập vào sau lưng Lý Thanh Sơn, nhưng trong nháy mắt chạm đến Lý Thanh Sơn thì bóng dáng ba người lại tiêu tan tựa như sương mù, vậy mà một giây trước hắn vẫn cảm nhận được khí tức người sống sờ sờ từ trên thân bọn họ.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Cường Thạch đánh ra một cái hố trời ở trên mặt đất, lửa giận ngút trời.
Hắn đã từng gặp và giết không ít tu sĩ, nhưng chưa bao giờ còn chưa kịp thấy mặt mũi mà đã bị chơi hai lần như này, để lỡ vài lần thế này, e rằng bọn họ đã trốn xa rồi.
Ánh mặt trời chiếu thẳng khiến một bóng người ánh lên trên mặt Cường Thạch.
Cường Thạch ngẩng đầu thì thấy thân hình Lý Thanh Sơn hiện lên, cứ thế chống kiếm đứng ở cạnh hố trời, nhìn hắn và nói:“Ngươi chính là Thạch Ma sao?”Lại nói, Lý Thanh Sơn liên tiếp thi triển pháp thuật Lưu Bộc Thủy Long và Vụ Tỏa Hoành Giang, sau lại dùng Đại Diễn thần phù hóa hư là thật rồi đi về phía ngược lại để hấp dẫn sự chú ý của Cường Thạch.
Tiếp theo dùng Ẩn Thân thuật ẩn giấu thân thể Dư Tử Kiếm và Hoa Thừa Lộ, đồng thời cũng áp chế cả khí tức của các nàng, trong nháy mắt đã chạy trốn xa ngàn trượng.
Nghe tiếng chấn động truyền đến từ phương xa thì Hoa Thừa Lộ mới yên tâm, tuy là Thạch Ma đáng sợ, nhưng nam nhân này cũng không phải lợi hại bình thường.
Nhưng vào lúc này, lòng Lý Thanh Sơn hơi xoay chuyển.
Hắn bỗng dừng bước, vẫy tay triệu ra một đám mây, đặt các nàng lên trên rồi xoay người đi.
Hoa Thừa Lộ hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”“Đương nhiên là đi giết Thạch Ma.
”Lý Thanh Sơn nói như chuyện đương nhiên, chạy ngày không bằng hôm nay, quan tâm thời cơ đã đến hay không làm gì, gặp gỡ thì chính là duyên phận.
“Một mình ngươi sao?”Hoa Thừa Lộ nói, sự đáng sợ của Thạch Ma đã in sâu vào lòng người, dù cho N
N đạt tới Trúc Cơ trung kỳ mà cũng bị hắn sát hại, còn Lý Thanh Sơn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, lần này đi vào thì khác gì đi chịu chết.
“Đương nhiên không phải một mình rồi!”Lý Thanh Sơn chỉ tay về một phía, chỉ thấy một luồng sáng xanh lướt qua phía chân trời.
Cuối cùng Phó Thanh Khâm không nhịn được nữa, muốn ra tay.
Lý Thanh Sơn ngửi được mùi “thời cơ” ở đây nên đã trở lại bên hố trời lần nữa.
Cường Thạch nhảy ra khỏi hố trời rồi lao thẳng về phía Lý Thanh Sơn.
Nhưng hắn bỗng cảm nhận được một mối nguy hiểm, hóa ra một đường ánh sáng màu xanh đang đâm về phía sau đầu hắn.
“Phó Thanh Khâm!”Cường Thạch gầm lên giận dữ với luồng kiếm khí hết sức quen thuộc này, dù không cần nhìn bằng mắt thì cũng biết người tới là người phương nào.
Hắn không dám đối xử với Thanh Khư kiếm như binh khí bình thường, cho nên bên ngoài thân thể lập tức hiện ta một tầng áp giáp đất đá, kiếm khí thâm nhập vào trong ba tấc rồi tự tiêu tan.
Đôi mắt nhỏ đằng đằng sát khí của Cường Thạch nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, quyết định bất chấp tất cả, giết cái tên mưu ma chước quỷ đánh lén hắn trước đã.