Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 849 - Chương 849: Viện Quân

Chương 849: Viện Quân

Động phủ Thanh Tiểu trong núi Liên Nhạc.

Viên niệm châu cuối cùng cũng đã được hoàn thành, mười tám viên niệm châu xoay quanh trên đỉnh đầu Tiểu An, tạo thành một loại trận pháp kỳ diệu rồi đột nhiên cùng hóa thành đầu lâu và phun lửa về phía Tiểu An.

Lửa tróc từng mảng máu thịt trên người Tiểu An ra, để lộ xương trắng óng ánh ở bên trong.

Dưới sự thiêu đốt của ánh lửa, nó càng ngày càng long lanh, tựa như được điêu khắc từ bạch ngọc, rồi còn có cả linh tính Phật quang còn nhiều hơn cả ngọc thạch.

Hai tay Tiểu An tạo thành chữ thập tựa như đệ tử Phật môn chịu giới luật, nhưng không quỳ xuống mà là ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, ánh lửa hừng hực trong hốc mắt nàng cứ như có thể nhìn về phía cung điện chư Phật ở miền Tây Phương cực lạc xuyên thấu núi đá dày đặc vậy.

Khô lâu bình thường sẽ mang đến cho người ta cảm giác khủng bố, nhưng dáng đứng sừng sững giờ phút này của nàng lại trông có vẻ trang nghiêm, quang minh chính đại.

Tiểu An chậm rãi cúi đầu, ánh lửa phủ lên người nàng tựa như áo cà sa sặc sỡ, thầm đọc:“Vào giờ phút này, nguyện xin thề nguyện, lòng này không hề muốn diệt chư Phật, tàn sát chúng sinh, chỉ nguyện giúp hắn lên chín tầng trời, đồng hành với hắn.

”Vừa phát nguyện thì ánh lửa biến mất sạch, mười tám cái đầu lâu biến thành mười tám viên khô cốt niệm châu rồi trở lại cổ tay trắng nõn của nàng.

Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, tầng thứ nhất, thành công!Cửa lớn động phủ Thanh Tiểu ầm ầm mở ra, thân hình Tiểu An lóe lên, bay lên trời rồi lao về phía vị trí của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn không né tránh khi đối mặt với đòn tấn công điên cuồng của Cường Thạch, trong nháy mắt khi bị nắm đấm đánh trúng, thân hình hắn hóa thành bọt nước bay đầy trời, khuôn mặt với nụ cười gằn của Cường Thạch sững sờ, lúc này mới biết lại bị hắn đùa giỡn.

Đây là pháp thuật hệ Thủy, tuy rằng hiệu quả của phân thân này không thể so sánh với thiên phú thần thông ảnh trong gương được, nhưng thu hút đòn tấn công thì vẫn không thành vấn đề.

Lý Thanh Sơn lại vận dụng Huyễn Thủy Vô Hình kiếm, thân hình hắn nhanh chóng biến mất, lùi tới khoảng cách an toàn.

Phó Thanh Khâm liếc mắt nhìn về phía chỗ hắn, sau đó Thanh Khư kiếm ngân một tiếng rồi sản sinh Thanh Khư ảo cảnh và nhốt Cường Thạch vào trong đó.

Cường Thạch điên cuồng hét lên:“Phó Thanh Khâm.

Lẽ nào ngươi không có thủ đoạn này khác sao? Chỉ dựa vào chiêu này thì không làm lão tử bị thương được đâu!”Sát khí tuôn ra tựa như thực thể nào đó có màu đen vậy, chỉ thấy Thanh Khư ảo cảnh bỗng chốc vặn vẹo.

Lúc này, Lý Thanh Sơn đột nhiên nhận được tin tức từ Tiểu An, thế mới biết nàng đã luyện thành mười tám viên niệm châu, tu thành Chu Nhan Bạch Cốt Đạo tầng thứ nhất, lòng hắn tràn ngập vui mừng, ánh mắt cũng chợt tràn đầy tự tin.

“Thời cơ đã đến, cuối cùng cứu viện mạnh nhất của mình cũng tới rồi.

”Lý Thanh Sơn đưa tin bảo Tiểu An ẩn núp, chờ đợi thời cơ.

Tiểu An hơi gật đầu, thân hình chuyển hướng, tìm đến một phía mặt đất rộng lớn, Bạch Cốt kiếm quay theo quỹ đạo tròn như hình bánh xe rồi trực tiếp đi xuyên đất.

Lại nhìn trận chiến ác liệt trong Thanh Khư ảo cảnh của Phó Thanh Khâm và Cường Thạch, nhưng trông có vẻ như hai bên đều không làm gì được nhau.

Cường Thạch mặc giáp đá trên người, kiếm khí Thanh Khư kiếm đã không thể làm gì được hắn, cho dù có thể xuyên phá giáp đá thì cũng không thể tạo nên tổn thương cho bản thể của hắn được, thứ đáng sợ duy nhất chỉ là bản thân Thanh Khư kiếm mà thôi.

Nhưng dù có chém lên thân hắn thì cũng chỉ là một vết thương, chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì thoáng cái là có thể khôi phục như ban đầu.

Dù cho Phó Thanh Khâm có một bộ kiếm pháp siêu tuyệt thì cũng chẳng làm gì được hắn.

Mà Phó Thanh Khâm đang ở trong Thanh Khư ảo cảnh gần như đứng ở phe không thể bại trận, bất kể thân thể bị đánh tan bao nhiêu lần thì cũng chỉ hóa thành ánh sáng màu xanh, tản ra rồi lại tụ lại lần nữa.

Vẻ mặt hắn lạnh tanh, hiển nhiên Sát Sinh Thạch cũng không thể ảnh hưởng đến ý niệm của bản thân Thanh Khư kiếm.

Dựa vào cách ngăn cản Cường Thạch hấp thu linh khí thiên địa, nếu cứ kéo dài thì hắn còn có thể giành thắng lợi.

Nhưng dưới sự tấn công dồn dập của sát khí từ Cường Thạch, Thanh Khư ảo cảnh cũng bắt đầu vặn vẹo vỡ vụn, thỉnh thoảng lại xuất hiện lỗ hổng, nếu Cường Thạch một lòng muốn chạy trốn thì sợ rằng cũng chẳng ngăn được.

Phó Thanh Khâm khép hai ngón tay thành kiếm, mơn trớn trên thân Thanh Khư kiếm rồi than nhẹ một tiếng:“Vạn Kiếm quyết!”Ngàn vạn thanh Thanh Khư kiếm xuất hiện giữa trời, lưỡi kiếm ngâm nga, kiếm khí khuấy động.

Đôi mắt ti hi của Cường Thạch lóe sáng, chỗ này không tiện hấp thu linh khí thiên địa, nếu tiếp tục đánh nhau thì e ằng sẽ bất lợi, vì thế mà hắn bật cười điên cuồng:“Lần sau lão tử lại chơi với ngươi!”Sát khí màu đen ngưng tụ ở trên nắm tay Cường Thạch, sau đó hắn đánh “rầm” một cái sang bên phải, đình đài cung điện vặn vẹo tựa như phông màn, sau đó bị đánh nổ ra một lỗ thủng, cảnh tượng bên ngoài Thanh Khư ảo cảnh lập tức hiện ra.

Thứ đầu tiên Cường Thạch nhìn thấy không phải người bên ngoài, mà là Lý Thanh Sơn.

“Ngươi mà cũng dám cản ta?”Cường Thạch nhảy một cái, đánh một quyền về phía Lý Thanh Sơn.

Bình Luận (0)
Comment