Nếu chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ sơ kỳ thì đúng là Lý Thanh Sơn không có tư cách ngăn Cường Thạch, bất kể là Huyễn Thủy Vô Hình kiếm hay là Đại Hải Vô Lượng Công cũng đều khó mà gây tổn thương cho Cường Thạch được, chớ nói chi là giết hắn.
Lý Thanh Sơn vươn tay lên, Thảo Tự Kiếm Thư đón gió mở ra, trăm nghìn nét bút quấn quýt lấy nhau, chỉ thấy một thành trường kiếm đen kịt như mực phá giấy mà ra.
Thạch Quyền với Mặc Kiếm đụng vào nhau, không có bất kỳ tiếng động nào truyền ra ngoài, Kiếm mặc lặng lẽ tan vỡ.
Khi thế giết hết tất cả của Cường Thạch bị kiếm ý miễn cưỡng chặt đứt, đồng thời hắn cũng cảm nhận được một luồng kiếm ý cực kỳ sắc bén xuyên thấu qua lớp da thạch cứng rắn không thể phá vỡ của hắn, trực tiếp vọt vào trong cơ thể hắn, phá tan lớp lớp yêu khí, đi thẳng về phía yêu đan của hắn khiến hắn khiếp sợ.
Lý Thanh Sơn chậm rãi giơ tay lên.
Triều Sinh thức.
trong đan điền khí hải thao thao bất tuyệt, cuồn cuộn không ngừng không khác gì thủy triều trên biển rộng.
Bài Vân thức.
thủy triều hóa thành sóng thần, nối liền bầu trời và mặt đất, bay lên không trung xua tan những đám mây, thế không thể đỡ.
Một chưởng in dấu lên ngực Cường Thạch, sóng nước màu xanh nhộn nhào từng vòng, màu sắc rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt.
Cường Thạch suýt chút nữa đập trở lại Thanh Khư ảo cảnh, Phó Thanh Khâm liếc mắt khen ngợi Lý Thanh Sơn một cái, cũng không lãng phí cơ hội này, lập tức lấp cái hố lớn do Cường Thạch đánh nổ ra.
Cường Thạch phẫn nộ, há miệng phun một cái kèm theo chút đá vụn, kiên quyết ép luồng kiếm khí kia ra nên cũng chịu một ít nội thương.
Quay đầu nhìn lại cũng chẳng còn tìm được tung tích của Lý Thanh Sơn đâu, chỉ có vô số thanh Thanh Khư kiếm dàn trận địa ở bốn phương tám hướng xung quanh Cường Thạch, vây nhốt hắn lại.
“Xá!”Phó Thanh Khâm ra lệnh, chỉ thấy kiếm rơi như mưa, mũi kiếm xoay tròn tựa như bánh răng cưa, cắn nát tầng tầng lớp lớp giáp đá trên thân Cường Thạch.
Sau khi Lý Thanh Sơn đập một chưởng về phía Cường Thạch thì lập tức nuốt một viên Hồi Khí đan, sau đó ngồi xuống khôi phục linh khí.
Một chưởng kia tuy mạnh nhưng cũng tiêu hao rất nhiều linh khí, hơn nữa vận dụng pháp khí Thảo Tự Kiếm Thư đã trực tiếp tiêu hao ba phần mười linh lực rồi, nếu thật sự đánh tiếp thì hoàn toàn không phải đối thủ của Cường Thạch.
Muốn đánh bại Cường Thạch dựa vào cảnh giới Trúc Cơ sư kỳ là điều hoàn toàn không thể, chẳng qua nếu chỉ đánh lặt vặt, trợ giúp Phó Thanh Khâm thì cũng không khó đối với hắn.
Nếu muốn ngư ông đắc lợi thì hắn phải giữ Cường Thạch lại, sau đó lại kéo dài với Phó Thanh Khâm.
Chẳng qua sau thử nghiệm lần này, hắn rất hài lòng về uy lực của Thảo Tự Kiếm Thư.
Dựa vào sức phòng ngự đó của Cường Thạch mà vẫn bị thương, nếu là tu sĩ Trúc Cơ bình thường dính phải chiêu này thì hiện tại đã là người chết rồi.
Nụ cười khẩy trên mặt Cường Thạch đã biến mất, áo giáp toàn thân bị cắt thành vụn, trên thân cũng xuất hiện nhiều vết kiếm, không có linh khí thiên địa tiếp tế, yêu khí của hắn cũng không cường thịnh bằng lúc mới bắt đầu, hiển nhiên tốc độ vết thương hồi phục cũng chậm đi nhiều.
Cường Thạch hét lên một tiếng, hai tay duỗi dài ra gấp mười lần tựa như hai trụ đá khổng lồ, sau đó bắt đầu khua loạn lên, đánh bay những thanh Thanh Khư kiếm vây quanh, sau đó hắn dồn sát khí và đánh một quyền xuống phía dưới.
Chỉ cần tiếp xúc được với mặt đất là có thể độn thổ mà đi.
Chỉ dựa vào mỗi thiên phú thần thông này, mà hắn có thể tàn sát vô số tòa thành, xông pha ra cái tên Thạch Ma, trải qua vô số trận đại chiến mà không người nào có thề giữ hắn lại được.
Trong tình huống thực lực tương đương, muốn ngăn cản đối thủ chạy trốn là chuyện rất khó, Phó Thanh Khâm cũng không thể làm gì.
Thanh Khư ảo cảnh lại bị phá tan lần nữa, nhưng cái mà Cường Thạch thấy cũng không phải là mặt đất mà hắn muốn, mà là dòng nước cuồn cuộn.
Nơi Phó Thanh Khâm mở ra Thanh Khư ảo cảnh cách Thanh Hà không xa, vì không cho Cường Thạch chạy trốn nên Lý Thanh Sơn dứt khoát đào một cái hố to ở dưới Thanh Khư ảo cảnh, sau đó lại dẫn nước vào.
Lý Thanh Sơn trôi ở trong nước, thi triển Thảo Tự Kiếm Thư ở trong tay khiến Mặc Kiếm bắn ra.
Cường Thạch không muốn miễn cưỡng cứng đối cứng, nhưng Mặc Kiếm nhanh như chớp giật, cộng thêm Lý Thanh Sơn đã tính toán rồi, ở khoảng cách gần thế này, trong phạm vi hẹp thế này thì làm sao mà tránh được.
Cường Thạch tức đến phát điên, bỏ mặc Mặc Kiếm bắn về phía ngực mình, thân thể tăng tốc, đè xuống đầu Lý Thanh Sơn với thế không thể đỡ, chẳng khác gì Thái Sơn đè đầu.
Hai cánh tay đá chia ra chụp lên hai vai Lý Thanh Sơn, chỉ cần bức lui hoặc giết được Lý Thanh Sơn thì hắn có thể trở lại dưới lòng đất, khi đó hắn có thể thong dong ép kiếm khí ra ngoài, khôi phục thương thế.
Toàn Qua thức!Song chưởng của Lý Thanh Sơn đẩy một cái, dòng nước cuồn cuộn nhanh chóng xoay tròn, hóa thành hai vòng xoáy khổng lồ quấn lấy hai tay Cường Thạch, dùng nhu thắng cương, hóa giải từng tầng sức mạnh đáng sợ của Cường Thạch.
Cánh tay Cường Thạch lại tăng tốc lần nữa, sức mạnh khủng khiếp trực tiếp đánh tan vòng xoáy.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo gì cũng đều không có tác dụng.
Cường Thạch cười khẩy khi thấy chỉ thiếu chút nữa là chạm đến hai vai Lý Thanh Sơn rồi, đến lúc đó chỉ cần dồn sức xé một cái.