Chương 851: Gọi Đệ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 851: Gọi Đệ
Đương nhiên, nếu Lý Thanh Sơn dùng yêu thân thì sẽ không mất mạng tại chỗ, nhưng như thế cũng sẽ để Phó Thanh Khâm nhìn ra manh mối.
Ngay vào lúc này, Đại Diễn thần phù mãnh liệt sáng lên, một cánh tay thứ ba duỗi ra ở trước ngược Lý Thanh Sơn, cấp tốc sinh trưởng mở rộng tựa như dây leo.
Rũ mắt nhìn thì thấy cánh tay này khá giống Ngũ Hành Đại Thủ Ấn của Sở Thiên nhưng nhỏ hơn nhiều, thậm chí còn nhỏ hơn cánh tay của Lý Thanh Sơn một chút, màu sắc cũng không chỉ là năm màu mà là bảy màu rực rỡ, muôn tía nghìn hồng.
Nhưng một cánh nho nhỏ như thế đặt lên trên ngực của Cường Thạch, vậy mà lớp da đá cứng rắn không thể phá vỡ của Cường Thạch lại có dấu hiệu sụp đổ.
Sau đó, Cường Thạch lại đập trở lại Thanh Khư ảo cảnh với vẻ không cam lòng, cánh cửa chạy trốn rộng lớn lại đóng lại lần nữa.
“Đây là nguyện lực.”
Phó Thanh Khâm ngẩn người một chốc rồi mới phản ứng lại, lúc này cũng mới nhớ đến thân phận đệ tử Tiểu Thuyết gia của Lý Thanh Sơn, hắn cười khẽ, thầm nghĩ thì ra là như vậy. Có được sự giúp đỡ của Lý Thanh Sơn, có lẽ lần này thật sự có cơ hội gϊếŧ chết Cường Thạch ở đây.
Đây là phương pháp sử dụng nguyện lực nguyên thủy nhất, không cần biến thành bất cứ thứ gì, mà trực tiếp dùng chúng để công kích hoặc là phòng ngự. Cũng chỉ có sau khi luyện chế lại Đại Diễn thần phù thì mới có thể thi triển, hiệu quả còn tốt hơn dự tính của Lý Thanh Sơn, chỉ có điều là tiêu hao khá nhiều nguyện lực nên hắn hơi đau lòng. Hết cách rồi, khi sử dụng loại sức mạnh một lần này thì phải chịu cảm giác này thôi.
Lý Thanh Sơn nói:
“Phó đạo hữu, ta chỉ giúp được vậy thôi, tiếp theo phải xem ngươi rồi.”
…
Phó Thanh Khâm gật nhẹ đầu, hiện tại đúng là cơ hội tốt chưa từng có để gϊếŧ chết Cường Thạch. Lý Thanh Sơn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà có thể gắng gượng ngăn cản Cường Thạch hai lần, điều này thật sự khiến người ta phải kinh ngạc, dường như món pháp khí kia là một vật không tầm thường.
Không đợi Cường Thạch ép kiếm khí ra, Phó Thanh Khâm đã người kiếm hợp một, phi lên đấu với Cường Thạch.
Lý Thanh Sơn thì lại thở phào nhẹ nhõm mà thu Thảo Tử Kiếm Thư lại. Sau đó, hắn ngồi ở một bên tĩnh tọa hồi phục linh khí. Tuy uy lực của Thảo Tự Kiếm Thư này mạnh, nhưng mức tiêu hao linh khí cũng lớn khϊếp người.
Nếu không có lượng lớn linh khí của Đại Hải Vô Lượng Công tu thành, hơn nữa tốc độ khôi phục cực nhanh thì chưa chắc công pháp bình thường đã chống đỡ được.
Dù là hiện tại thì cũng không thể sử dụng liên tục, mỗi lần sử dụng đều phải hồi phục linh khí.
Có điều, hắn vẫn còn một đòn sát thủ chưa sử dụng!
Trong cơ thể Lý Thanh Sơn, một thanh trường kiếm đen kịt như mực trôi lơ lửng ở không trung bên trên khí hải.
Sau khi Lý Thanh Sơn lấu được Thảo Tự Kiếm Thư từ chỗ của Chử Sư Đạo thì lại tế luyện nó một phen, cho nên cũng có thể nhét kiếm khí trong Thảo Tự Kiếm Thư vào trong đan điền khí hải để chuẩn bị sử dụng khi cần thiết.
Chẳng qua, nó không còn là trăm luồng kiếm khí lộn xộn, mà hợp lại thành một thanh Mặc Kiếm.
Lý Thanh Sơn chưa thử uy lực của nó bao giờ, nhưng có lẽ kết hợp với Huyễn Thủy Vô Hình Kiếm thì chắc sẽ tạo được niềm vui bất ngờ cho kẻ địch đấy.
Lúc này, Cường Thạch bỗng hét lên một cách điên cuồng, tiếng hét xuyên qua Thanh Khư ảo cảnh, đâm thẳng về phía chân trời.
Chỉ chốc lát sau, mặt đất kịch liệt rung chuyển, nhìn từ trên trời xuống thì thấy từng cái bọc lớn nhô lên ở trong Gia Bình thành, đất đá nứt toạc, các tòa nhà bị phá hủy kèm theo những luồng yêu khí lan tràn.
Chỗ Lý Thanh Sơn tĩnh tọa cũng bị đẩy lên, tiếng nổ “ầm” vang trời, mặt đất nứt ra một lỗ thủng, một đầu lưỡi đỏ như máu duỗi ra và cuốn về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn rùng mình, cuối cùng Cường Thạch cũng không nhịn được mà triệu hồi thủ hạ rồi. Bảy đến tám luồng yêu khí này đều là yêu quái mạnh có cấp bậc từ yêu tướng trở lên. Lý Thanh Sơn sử dụng Đạp Lăng Thức để tránh né chiếc lưỡi dài kia, sau đó sử dụng Huyễn Thủy Vô Hình Kiếm, ẩn giấu thân thể, kiềm chế khí tức.
Những con vật khổng lồ với thân hình hơn mười trượng đều chui ra từ dưới lòng đất với hình dạng chân thân bản thể. Có con giống sói, còn có một vài con có hình dáng kỳ lạ, không nhìn ra được ban đầu nó là dã thú gì. Bọn chúng đều há to cái miệng lớn như chậu máu ra, rồi rít gào về phía Cường Thạch ở trong Thanh Khư ảo cảnh.
Thân hình Cường Thạch cũng bắt đầu biến lớn như thể đáp lại những tiếng rít gào này, chớp mắt một cái mà đã cao hơn mười trượng, hóa thành một người khổng lồ bằng đá, đôi mắt nhỏ sáng ngời nhìn xuống từ trên cao, quan sát Phó Thanh Khâm.
Phó Thanh Khâm không hề bị lay động, Cường Thạch biến lớn thì Thanh Khư ảo cảnh cũng lớn theo, nhưng dưới sự tấn công liên tục của yêu khí và sát khí thì cũng dần trở nên yếu ớt.
“Lần này ta không đến để gϊếŧ ngươi. Nếu ngươi điếc không sợ súng thì bỏ mạng lại đây đi.”
Giọng nói của Cường Thạch cực kỳ nặng nề, tựa như tảng đá lăn ở trong bụng, trong lúc nói chuyện thì cũng đập một chưởng về phía Phó Thanh Khâm.
Cường Thạch lại ra lệnh thêm:
“Bọn tiểu nhân kia, gϊếŧ tên nhân loại ở bên cạnh đi!”