Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 852 - Chương 852: Vẫn Không Được

Chương 852: Vẫn Không Được - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 852: Vẫn Không Được


Lý Thanh Sơn thở hắt một hơi, đúng là kế hoạch không theo kịp được sự thay đổi, vốn định tiếp theo chỉ ngồi bên cạnh xem cuộc vui nhưng lại không dễ như vậy.

Năng lực cảm ứng của yêu quái cực mạnh, chớ nói chi là yêu quái đã vượt qua thiên kiếp thứ nhất. Nếu là vô ý thì còn có thể né tránh sự cảm ứng của bọn họ, nhưng nếu đã có lòng tra xét thì chắc chắn khó tránh được sự tra xét của họ.

Một luồng yêu khí cuốn tới, chẳng mấy chốc đã khóa chặt chỗ của Lý Thanh Sơn, chỉ thấy con sói khổng lồ màu vàng đất kia hung ác vồ cắn lại đây.

Lý Thanh Sơn lắc mình tránh khỏi cái vồ kia, đi tới đầu ngọn sóng ở bên cạnh thì thân hình từ hư ảo thành thực thể, Huyễn Thủy Vô Hình Kiếm trong tay chém về phía cổ của con sói yêu.

Thân kiếm vẫn mờ ảo trong suốt nhưng lại đánh ra một luồng kiếm quang màu xanh lam tựa như một dải lụa, sau khi xé rách da của con sói yêu thì cũng tiêu hao gần như chẳng còn gì.

Bức tranh lộ ra, một luồng kiếm khí màu đen tựa như mực đậm trực tiếp xuyên qua da thịt cứng rắn của sói yêu.

Đó chính là luồng kiếm khí dự trữ ở trong đan điền khí hải - đòn sát thủ mà Lý Thanh Sơn giương cung những vẫn không bắn. Những kiếm thế và kiếm ý mà hắn lĩnh ngộ được ở trong Thảo Tự Kiếm Thư cũng hoàn toàn hòa vào trong chiêu kiếm này, không ra tay thì thôi, mà vừa ra tay đã dốc hết toàn lực.

Sói yêu hét thảm thiết, kiếm khí màu đen lấy cổ hắn làm trung tâm mà phóng ra từng vòng sóng trong không khác gì vết mực tàu, sau đó nó xiết chặt lại, con sóng to lớn ầm ầm rơi xuống từ trên cổ nó, cuối cùng sói yêu bị chặt đầu chỉ bằng một chiêu kiếm. Tuy rằng năng lực hồi phục của yêu quái mạnh, nhưng gặp phải vết thương trí mạng như này thì cũng đi đời nhà ma ngay tại chỗ thôi, chỉ còn máu chảy thành sông.

Lý Thanh Sơn nhanh nhẹn cất yêu đan của thi thể sói yêu vào trong túi Bách Bảo. Sau đó hắn mới nhìn xung quanh, chỉ thấy bầy yêu vờn quanh như hổ rình mồi. Trong phút chốc, móng vuốt sắc bén, răng nanh và thần thông cùng “chào hỏi” hắn.

Lý Thanh Sơn ngự kiếm bay nhanh, yêu khí xao động vẫn luôn chỉ rõ vị trí của hắn. Hắn chỉ còn cách liên tục thi triển Đạp Lăng thức xen kẽ với những đòn công kích của bầy yêu. Vừa mới thoát ra khỏi màn khói độc phả vào mặt thì lưỡi của con thằn lằn đã cuốn tới, bọt nước dưới chân hắn bắn lên, thân hình hắn đột ngột chuyển hướng thì mới tránh được một kiếp.

Hắn thi triển Đạp Lăng thức lần nữa, thần hình thoáng hiện trong chớp mắt rồi lại biến mất, giương mắt nhìn thì thấy cứ như là một cái chớp mắt vậy.

Huyền Thủy Vô Hình kiếm cũng không phải vô dụng, tuy rằng không thể hoàn toàn ẩn hình, nhưng chỉ cần hơi mê hoặc tầm mắt kẻ địch một hồi, cho dù chỉ là một giây hoảng hốt thì cũng đã đủ với hắn rồi.

Cho nên nhìn thì nguy cơ trùng điệp nhưng thực tế cũng không nguy hiểm mấy. Chẳng tốn bao nhiêu công sức mà Lý Thanh Sơn đã thoát thân được khỏi vòng vây của bầy yêu, sau đó phi lên trên bầu trời. Thu hoạch được một viên yêu đan, trái lại cũng không tệ.

Cường Thạch nhìn vòng vây chính mình thiết kế ra mà lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy thì hận Lý Thanh Sơn đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn biết nếu cứ tiếp tục đấu như này thì tuyệt đối là bất lợi nên thân hình đột nhiên thu nhỏ lại.

“Tiểu An, Cường Thạch muốn chạy trốn, chuẩn bị đi.”

Con ngươi Lý Thanh Sơn sáng ngời, Tiểu An đã đi tới bên dưới Gia Bình thành. Phó Thanh Khâm không dễ đối phó, đó là điều mà hắn biết rõ nhất. Cường Thạch thì gần như đã tiêu hao hết yêu khí, không hề nghi ngờ gì, đây là thời cơ tốt nhất để gϊếŧ hắn.
Bên phía Phó Thanh Khâm cũng không tốt hơn là bao, y phục bị tàn phá rách nát, ánh sáng trên Thanh Khư kiếm cũng có vẻ mờ đi nhiều. Lý Thanh Sơn yên lặng đánh giá, nếu bây giờ hắn hợp lực của Tiểu An thì tỷ lệ gϊếŧ được Phó Thanh Khâm là bao nhiêu?

“Hôm nay, ngươi không thể không chết ở chỗ này.”

Mọi sự mệt mỏi trên mặt Phó Thanh Khâm đều tan biến hết, tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt, lời nói ra tràn ngập sự xơ xác tiêu điều.

Hăn vung tay áo lên, một tấm xích phù được kẹp giữa hai ngón tay, sau đó hắn quát lên:

“Phong!”

Lời còn chưa dứt, một cái vòi rồng đã xuất hiện ở dưới chân Cường Thạch, sau đó cuốn lấy Cường Thạch và xông thẳng lên bầu trời, nối liền trời đất, trông chắc khác gì một con rồng đen.

Lý Thanh Sơn bĩu môi, chẳng phải nói không cần búa chú sao?
Long Quyển Phong còn sắc bén hơn đao kiếm gấp trăm ngàn lần, nó tróc từng mảng đá ở trên thân Cường Thạch xuống tựa như một chiếc cối xay thịt khổng lồ.

Phó Thanh Khâm thả kiếm vào vỏ, Thanh Khư ảo cảnh cũng biến mất theo. Hắn ngước nhìn Cường Thạch bị cuốn lên giữa bầu trời, toàn bộ tinh-khí-thần đều tập trung vào một điểm.

Trong phút chốc khi ánh kiếm ra khỏi võ, thân thể hắn lại biến mất, chỉ thấy một luồng sáng xanh xuyên thẳng qua không trung, đan xen với lốc xoáy.

Lốc xoáy như bị chặt đứt, nó không cam lòng vặn vẹo mấy lần rồi biến thành một trận cuồng phong. Cường Thạch rơi từ trên không trung xuống, hai mắt trợn tròn như thể không ngờ mình lại chết ở chỗ này, ngực hắn bị đâm thủng thành một cái chỗ trống nhỏ, cuối cùng rơi ầm ầm xuống mặt đất.
Phó Thanh Khâm tách ra khỏi Thanh Khư kiếm, ngoái đầu nhìn lại thì hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói:

“Vẫn thất bại sao?”

Cường Thạch nhảy lên một cái, tuy bị thương nặng nhưng vẫn rít gào về phía bầu trời:

“Phó Thanh Khâm, chắc chắn lão tử sẽ không chết, ngươi gϊếŧ ta một lần thì ta sẽ tàn sát một trăm nghìn tòa thành!”

Bình Luận (0)
Comment