Chương 853: Gϊếŧ? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 853: Gϊếŧ?
Phó Thanh Khâm trầm ngâm, nếu không có bầy yêu vờn quanh thì còn có thể truy đuổi một hồi, nhưng trong tình huống này, hắn cũng không dám mạo hiểm, gϊếŧ chết kẻ địch cùng cấp là chuyện không dễ, nên chỉ đành trơ mắt nhìn lũ yêu chìm xuống mặt đất.
Nhưng hắn không để tới tới, ánh mắt Lý Thanh Sơn nhìn Cường Thạch đã là cái nhìn dành cho thi thể. Bởi vì Tiểu An đã kết nối với mười tám Khô Cốt Ma chờ ở nơi đó.
Lý Thanh Sơn nhìn sang chỗ khác rồi từ từ bay về phía Phó Thanh Khâm, nơi sâu trong con ngươi ẩn chứa tia sáng sắc bén lạnh lẽo. Hắn cũng đã kẹp vài tờ xích phù vào giữa hai ngón tay, giấu trong tay áo. Tuy rằng chưa chắc phẩm chất của chúng có thể sánh được với của Phó Thanh Khâm, nhưng vừa ra tay là có thể tạo cho hắn niềm vui bất ngờ.
Nguyện lực tích góp bấy lâu cũng có thể bị sử dụng trong nháy máy, biến thành lực sát thương mạnh, mà điều quan trọng nhất vẫn là thân ma và mấy thiên phú thần thông.
Tỷ lệ thành bại là bảy ba.
Hắn nắm chắc bày phần có thể gϊếŧ chết Phó Thanh Khâm ở đây, giải quyết một mối họa lớn trong đầu. Nhưng ba phần khả năng là Phó Thanh Khâm có thể bỏ chạy và hắn sẽ mãi mãi mất đi cơ hội cất bước trên nhân gian với thân phận Lý Thanh Sơn.
Thắng bại được mất xoay chuyển một vòng trong dầu hắn, sau cùng hắn hạ quyết tâm đánh cược, nắm chắc bày phần mà không dám đánh cược thì có đáng là nam nhân không hả?
Phó Thanh Khâm nói:
“Ngươi tên Lý Thanh Sơn sao, kiếm pháp của ngươi cũng rất tốt, cũng rất đặc biệt.”
“Ngươi tên là Phó Thanh Khâm đúng không, kiếm pháp của ngươi cũng tất tốt.
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng thở hắt một hơi, trả lời bằng một câu không mặn không nhạt, sau đó lặng lẽ cất bùa chú đi rồi ngoái đầu nhìn lại.
Vài vệt sáng vụt lên trên bầu trời phía Tây Nam,còn ở phía Tây Bắc thì tương tự như vậy, cũng có vài vệt sáng nhỏ lẻ, đó là đoàn quân viện trợ tới từ Tru Yêu minh và Tàng Kiếm cung.
“Chẳng lẽ thực sự muốn làm theo hẹn ước, sau này trở lại quyết đấu một trận sao?”
Lòng Lý Thanh Sơn hơi tiếc nuối, có điều nghĩ kỹ lại thì không đánh cược cũng được. Khi tu vi càng cao thì phần thắng của hắn càng lớn, sẽ không có chuyện càng ngày càng nhỏ. Kẻ bị Phó Thanh Khâm gϊếŧ ở đây là “tướng quân”, cuối cùng ván cờ này của Thanh Hà phủ cũng đi tới kết cục.
Sẽ có hai loại khả năng xảy ra, một cái là đôi bên nhận thức được sự tàn khốc của chiến tranh, quyết định tiếp tục tuân thủ theo liên minh chư vương, giữ gìn hòa bình. Nhưng khả năng này cực kì nhỏ bé, cái có độ khả thi to hơn là chiến tranh bao phủ toàn bộ Thanh Châu.
Dù sao cũng đã uống rượu khai vị rồi, các lão gia có thể xắn tay áo lên chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn. Có lẽ con tôm nhỏ của hắn không được tính là một món ăn, vì thế vẫn nên chờ đợi thôi.
Phó Thanh Khâm không hề nổi giận vì sự ngạo mạn của Lý Thanh Sơn, trái lại còn chân thành nói:
“Đa tạ đạo hữu ra tay giúp đỡ.”
Hắn cũng tỏ vẻ vô cùng khen ngợi biểu hiện trong chiến đấu của Lý Thanh Sơn, không chỉ có kiếm pháp bất phàm, mà tư duy trong chiến đấu rõ ràng, dám đương đầu với hiểm ác. Điều hiếm thấy nhất vẫn là tuổi trẻ mà đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ, nếu là ở trong Tàng Kiếm cung thì cũng có thể được tán dương là thiên tài rồi.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lý Thanh Sơn lại không thể ra tay với Phó Thanh Khâm, nhưng trái lại thì hắn nhận được khá nhiều thiện cảm.
---
Lý Thanh Sơn lãnh đạm nói:
"Dù không có ta, Phó đạo hữu ngươi cũng sẽ không chết ở nơi này đâu nhỉ, dù sao thì Tàng Kiếm cung cũng có nhiều phù lục lắm mà."
"Ta vẫn phải cảm ơn ngươi."
Phó Thanh Khâm khẽ cười, coi như thừa nhận chính mình không hề có nguy hiểm gì cả.
Thật ra, việc mà hắn cảm ơn là Lý Thanh Sơn cứu Dư Tử Kiếm, chỉ là không tiện nói thẳng ra thôi.
Lý Thanh Sơn cũng ngầm đoán ra chuyện này, nhưng cũng không nói ra.
Phó Thanh Khâm khẽ than:
"Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn sử dụng vật này, đây không phải là kiếm đạo của Tàng Kiếm cung ta. Nhưng Thạch ma nguy hiểm quá mức, gϊếŧ chóc trăm vạn người đồ lục vô số thành trì, vì để tru sát hắn, cũng không thể quản quá nhiều được."
Lý Thanh Sơn như nghe được một chuyện vô cùng nực cười, cất tiếng cười to.
"Sao đạo hữu lại bật cười."
"Nếu không phải do ngươi phá hoại Chư Vương chi minh trước, những yêu quái này sao lại có thể lên trên mặt đất để hoành hành?"
"Nếu đã xưng là Chư Vương chi minh, chẳng lẽ chỉ mình tại hạ lại có thể phá hoại, chẳng qua ta cũng là nước chảy bèo trôi thôi."
Phó Thanh Khâm trời sinh đã có một loại khí độ quân vương kiêu ngạo hống hách, nên những lời nói khách khí này lại càng có ý vị muốn hạ mình cầu hiền, làm cho người ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
"Ngươi đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, kiểu gì cũng có liên quan đến ngươi."
Lý Thanh Sơn lại không trúng chiêu này, ngược lại càng cảm thấy không vui, hắn một lòng muốn kết thúc nhân quả trên bản thân mình, đối phương lại nhẹ nhàng giũ sạch.
Phó Thanh Khâm cười nhẹ một tiếng, cũng thật sự không thoái thác nữa, chuyển chủ đề hỏi:
"Đạo hữu có thể cho ta xem pháp khí ngươi vừa dùng lúc nãy không?"