Chương 854: Khách Khí - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 854: Khách Khí
"Tàng Kiếm cung nhà lớn nghiệp lớn, chẳng lẽ lại thiếu một kiện pháp khí nho nhỏ này của ta à."
Trong lúc nói chuyện, mấy luồng ánh sáng vụt đến trước mắt. Một nhóm người của Bách Gia kinh viện, đi đầu chính là Vương Phác Thực và Hoa Thừa Tán.
"Thanh Sơn, ngươi không sao chứ?"
Hoa Thừa Tán biết được muội muội cùng Dư Tử Kiếm gặp phải Thạch ma đồ thành, thật sự bị dọa nhảy dựng lên, gấp gáp đuổi tới. Hắn thông minh tinh tế, tính toán kỹ càng, lại sợ gặp phải biến số không khống chế được như thế này.
Nếu thật sự là Thạch ma ra tay, đừng nói là hai luyện khí sĩ nho nhỏ, chỉ sợ Lý Thanh Sơn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Thanh Sơn nói:
"Ta không sao, còn chém được một tên yêu tướng. Lão Vương lúc về đừng quên ghi công cho ta nhé, đúng rồi, ta tốt xấu gì cũng là Trúc Cơ tu sĩ, sớm đã nên thăng chức ngang hàng với ngươi chứ!"
Vương Phác Thực vốn đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất, lúc này thực sự là nhẹ nhõm hết cả người, nghe những lời này của hắn cũng chỉ cười mắng:
"Ngươi tiểu tử thúi này, không thiếu phần của ngươi đâu mà lo, nói xem rốt cục là có chuyện gì?"
Lý Thanh Sơn liền kể lại một lần đầu đuôi mọi chuyện.
Hoa Thừa Tán vỗ tay khen:
"Thanh Sơn, ngươi thật là một kỳ tài!"
Mấy vị tu sĩ khác cũng không khỏi có cái nhìn khác về Lý Thanh Sơn, không ngờ bế quan lâu như vậy, tiểu thuyết gia lại có một nhân vật tầm cỡ như vậy. Đối mặt với Thạch ma mà có thể cứu được hai luyện khí sĩ cũng thôi đi, còn dám quay lại giúp Phó Thanh Khâm đánh gϊếŧ Thạch ma, sau cùng trong vòng vây công của chúng yêu tướng còn có thể chém chết một tên. Loại bản lĩnh này không những cần có trí tuệ, càng cần phải có dũng khí to lớn.
Nếu là họ mà nói, chỉ mỗi việc đi cứu hai luyện khí sĩ kia cũng phải đắn đo cân nhắc lắm rồi. Từng bước từng bước đều như đi trên dây cáp, chỉ cần một bước không cẩn thận là sẽ chôn thây ở đây ngay.
Thật ra Lý Thanh Sơn căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chấp Cường Thạch một tay thì Cường Thạch cũng đừng mơ gϊếŧ được hắn. Một người không sợ ngã từ trên dây cáp xuống thì tự nhiên sẽ dám tiêu sái mà múa trên dây, làm những người không biết nội tình cảm thấy kinh sợ.
Phó Thanh Khâm nói chuyện với mấy tu sĩ của Tru Yêu minh xong, lại nhìn Hoa Thừa Tán một cái thật sâu, ẩn chứa sự cảnh cáo.
Rồi lại mỉm cười chắp tay với Lý Thanh Sơn:
"Nếu như người trong bách gia đều có thể trí dũng song toàn, không so đo thù cũ như Thanh Sơn đạo hữu thì cần gì lo việc lớn không thành, yêu ma không diệt được."
Mấy tu sĩ của Tru Yêu minh kinh ngạc nhìn nhau, rất ít khi thấy Phó Thanh Khâm khách khí với người khác như thế.
…..
Sâu trong lòng đất, Thạch ma quăng mấy yêu tướng thuộc hạ ra, độn thổ vào một hang đá cực sâu trong lòng đất, sau khi xác nhận không có ai đuổi tới mới thả lỏng tinh thần, ủ rũ ra mặt, nghiến răng kêu ken két.
"Phó Thanh Khâm, còn có tiểu tử kia nữa, ta nhất định làm cho các ngươi không được chết tử tế!"
Lần này hắn bị thương không nhẹ, bị nhân kiếm hợp nhất của Phó Thanh Khâm xuyên từ trước ngực ra sau lưng, đây cũng không chỉ là một vết thương xuyên thấu mà thôi, kiếm khí kiếm ý bao hàm trong một kiếm kia đủ cường liệt để phá hủy lục phủ ngũ tạng.
Nếu là một yêu tướng bình thường, tuyệt đối sẽ có kết cục là mất mạng tại chỗ, cũng chỉ có thạch tinh như hắn, cả người trên dưới không có chỗ yếu hại nào mới có thể ngoan cường mà sống sót được.
Đang chờ bức luồng kiếm khí ra xong sẽ quay về lãnh địa chữa thương.
Đông~Đông~Đông~
Từ trong bóng tối, một hạt châu trắng như tuyết lóng lánh bật nảy tới, tiếng nảy vang vọng trong lòng đất tĩnh mịch.
Cường Thạch cảm thấy tình huống có chút quỷ dị, đôi mắt híp dõi theo hạt châu đang nảy lên xuống, cho đến khi nó nảy đến trước mặt thì giơ tay bắt lấy nó, trong lòng thấy kỳ quái: đây là cái gì? Trông giống như xương cốt vậy.
Không cảm nhận được chút khí tức nào từ bên trong, tiện tay bóp một cái nhưng hạt châu vẫn không hề hấn gì, hắn càng thấy kinh dị, những thứ có thể bị hắn bóp một lần mà không nát trên đời này cũng không hề nhiều.
Những tiếng lùm bùm lách cách vang lên như những hạt châu to nhỏ đang rơi vào khay ngọc, mười mấy viên hạt châu lộc cộc nảy đến gần bên chân Cường Thạch giống như những vật sống đang nhảy nhót.
"Là ai đang giả thần giả quỷ ở kia, lăn ra đây cho lão tử."
Cường Thạch cao giọng quát lên.
Cảm tri của hắn nhạy bén cỡ nào kia chứ, nhưng bất kể hắn dò xét như thế nào thì cũng không cảm nhận được bất kỳ một tia khí tức nào của sinh linh tồn tại trong bóng tối kia.
Ân ẩn cảm thấy có chút bất an, nhưng bản tính của hắn là không sợ trời không sợ đất, tự tin rằng dù có gặp phải tình huống xấu hơn nữa cũng có thể thổ độn thoát thân, những hạt châu kia cứ nhảy nhót mãi làm hắn tâm phiền ý loạn liền đá ra một phát, hạt châu bị hắn đá vào lại dính luôn vào chân hắn.
Hắn cúi đầu xuống xem, phát hiện hạt châu trên tay cũng dính vào tay rồi, xem xét tử tế mới thấy hóa ra là một bộ xương nhỏ đang ôm chặt lấy ngón tay của hắn, nháy mắt đã biến thành kích cỡ như một đứa bé, ôm chắc lấy cả cổ tay của Cường Thạch, răng khớp đυ.ng vào nhau phát ra tiếng cười ken két ken két quỷ dị.
Mười tám viên niệm châu, hóa thành mười tám bộ xương khô, giống như mười tám con khỉ bám chặt vào hai tay hai chân, sau lưng trên cổ, cả người trên dưới của Cường Thạch.