Chương 855: Luyện Hồn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 855: Luyện Hồn
"Ta còn tưởng là cái gì, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"
Cường Thạch cười gằn, nhưng nụ cười bỗng nhiên cứng lại, những cánh tay xương trắng mảnh khảnh kia lại phát ra sức mạnh kinh người, thít chặt lấy cả người hắn đến mức không động đậy được.
Lúc Tiểu An luyện chế niệm châu đầu lâu từ mười bốn viên đến mười tám viên thì sức mạnh của tất cả ma đầu lâu đều theo đó tăng lên một bậc. Mỗi một bộ trong số chúng đều có thể đối phó với một yêu tướng phổ thông, khi mười tám luồng sức mạnh này kết hợp lại thì dù là Cường Thạch cũng không làm gì được, càng đừng nói hắn còn vừa trải qua một trận đại chiến, đang trong trạng thái hư nhược.
"Chút tài vặt vãnh!"
Cường Thạch bỗng biến lớn thân hình, đầu chạm vào trần hang động, mười tám con ma đầu lâu cũng biến lớn theo, thân hình biến thành dị thường thô tráng, sức mạnh cũng trở nên càng lớn hơn, đè trên Cường Thạch giống như cõng một ngọn núi nhỏ.
Cường Thạch ngã ầm xuống đất, trợn mắt nhìn lên, không biết từ lúc nào một bộ xương nhỏ trông rất nghiêm trang đang đứng ở trước mặt của hắn.
Sát sinh thạch của Cường Thạch có thể làm ảnh hưởng đến tâm niệm của tất cả sinh linh, thôi phát sát ý trong tâm bọn chúng. Nhưng vào một khắc này, là đối phương lại ảnh hưởng đến tâm niệm của hắn, sát ý bị gột rửa hoàn toàn, biến thành một cỗ tử ý.
Chu nhan bạch cốt, sắc đã thành không.
Bộ xương khô nho nhỏ này giống như câu hồn sử giả tới từ Diêm La Địa phủ, đến nói cho hắn biết đạo lý tất yếu của sinh tử chuyển biến, không ai có thể trốn được, không ai có thể thay đổi được, tất cả giãy giụa đấu tranh cũng chỉ uổng phí mà thôi.
"Ngươi là cái quái gì vậy!"
Cường Thạch mạnh mẽ giãy thoát khỏi loại ý niệm này, cuồng hống một tiếng, tất cả yêu khí còn lại cuồng liệt phóng thích ra, truyền khắp cả động quật.
Cả hang đá bỗng nhiên ngọ nguậy giống như dạ dày của quái thú. Từng cột thạch nhũ rơi về phía Tiểu An giống như răng nanh dài nhọn của quái thú.
Cường Thạch tràn trề tự tin, bất kể là cái quái gì, dám tới lòng đất gây sự với hắn thì đều chỉ có một con đường chết, tất sẽ bị môn thần thông này của hắn đè chết tươi.
Tiểu An bước lên một bước, vung bạch cốt kiếm lên, đâm vào cái lỗ trống trên ngực Cường Thạch.
Cái lỗ trống do Thanh Khư kiếm để lại bởi vì thể hình của Cường Thạch biến lớn nên cũng biến thành khổng lồ, gần như có thể chứa được cả một người ra vào.
Cho nên bạch cốt kiếm của Tiểu An chỉ đâm vào một phiến hư không, Cường Thạch càng cười gằn lên.
Tiểu An có năng lực có thể biến máu thịt xương cốt thành hỏa diễm, nhưng Cường Thạch vốn là do quái thạch biến thành, không máu không thịt không xương. Bất kể là huyết viêm đốt thây hay là thương viêm tôi cốt, đối với Cường Thạch cũng đều không có chút tác dụng nào. Nàng có thể khắc chế Huyết Ảnh, nhưng dường như lại bị Cường Thạch khắc chế.
Ánh lửa bập bùng trong mắt Tiểu An đột nhiên mãnh liệt biến thành băng lam sắc.
Bạch cốt kiếm thình lình tuôn ra hỏa diễm băng lam sắc, lấp đầy lỗ trống trước ngực Cường Thạch. Mười tám con ma đầu lâu cùng há cái miệng lớn đầy răng nanh trắng ởn phun ra hỏa diễm băng lam sắc, tầng tầng bao bọc lấy Cường Thạch.
Cường Thạch điên cuồng cười lên, hắn trời sinh khắc chế các loại pháp thuật, không sợ nhất chính là hỏa công, dù cho là nham tương địa hỏa rừng rực cũng đừng mong thiêu cháy được hắn.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, cảm thấy một cỗ hàn ý sâu sắc, loại cảm giác này không phải tới từ thân thể, mà là tuôn ra từ sâu trong linh hồn, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, hắn run rẩy, lạnh quá!
"Băng viêm luyện hồn!"
Tiểu An niệm thầm trong lòng. Sau khi tu thành Chu Nhan Bạch Cốt đạo tầng thứ nhất, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn nắm giữ ba loại hỏa diễm này……đốt thây, tôi cốt, luyện hồn.
Ba loại hợp nhất chính là triệt để xóa bỏ.
"Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Cường Thạch cảm thấy càng lúc càng lạnh, lòng biết nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ có một con đường chết, phát cuồng lên muốn tự bạo yêu đan. Lại phát hiện, yêu đan vốn tương quan với khí tức giờ lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn.
Không biết từ lúc nào, động quật đã không dao động nữa, yêu khí của Cường Thạch tan vỡ.
Hơn nữa không chỉ là yêu đan, đến một đầu ngón tay của hắn cũng đều không thể nào động đậy được, đã bị đông cứng lại trong cái lạnh băng giá minh tâm khắc cốt này rồi, không những tư duy bị gián đoạn, đến sợ hãi cũng không liên tục , dường như đã biến thành hòn đá vô tri vô giác ngày xưa.
"Đừng...Không..."
Tiểu An cào móng vuốt xương một cái, lôi hồn phách đã đông cứng của Cường Thạch ra khỏi thân thể.
Cường Thạch ngã rầm xuống đất, biến thành một khối quái thạch rơi trước mặt Tiểu An, vô tri vô giác phát ra ánh sáng, phóng thích ra sát khí cường liệt.
Băng viêm luyện hồn quay về trong người Tiểu An như triều rút, dung hợp với hai loại hỏa viêm khác, hóa thành một loại hỏa diễm trắng nhạt gần như trong suốt, lập lòe trong đôi mắt của nàng.
Đây là căn cơ của Chu Nhan Bạch Cốt đạo - Tam Muội Bạch Cốt hỏa.
Sinh linh có hồn phách máu thịt trong phàm thế, chỉ cần tiếp xúc với ngọn lửa này thì sẽ vừa bị thiêu cháy, vừa bị đóng băng, sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục.