Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 856 - Chương 856: Lớn Lên

Chương 856: Lớn Lên - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 856: Lớn Lên


Tiểu An lấy ra viên Kim cang châu vàng rực rỡ kia, nhìn chăm chú một lát rồi đột nhiên bóp mạnh, đầu ngón tay tràn ra kim quang lộng lẫy, từng vòng một tràn ra ân ẩn có Kim cang rống giận, Phật âm thiền xướng, răng rắc một tiếng, hóa thành một đám kim phấn bay đi.

Nàng vung tay lên, mười tám viên niệm châu quay lại trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng, mái tóc dài bồng bềnh như tảo biển buông xõa xuống, che đi thân thể trắng nõn mảnh khảnh của nàng.

Lúc này, nàng khẽ động tâm niệm, cánh tay dang ra đầu ngẩng lên, như một cây liễu rút cành vào ngày xuân, thân thể dần dần giãn ra.

...

Nhóm người Lý Thanh Sơn quay về Bách Gia kinh viện, Hoa Thừa Tán đặc biệt đãi tiệc ở Hoa phủ, tẩy trần cho hắn.

Hoa Thừa Lộ sau khi tắm rửa trang điểm xong thì đi ra từ hậu đường, đặc biệt kính rượu với hắn, cảm tạ ơn cứu mạng.

Lý Thanh Sơn một hơi cạn sạch, cười nói:

"Thật không ngờ tiểu nha đầu ngày xưa, hiện tại đã trổ mã thành mỹ nhân thế này rồi, nếu không phải Hàn tỷ tỷ của ngươi đã giành trước một bước, chỉ sợ ta đã nhịn không được để ngươi lấy thân báo đáp rồi."

Hoa Thừa Lộ đã ửng hồng cả mặt, cũng không tỏ ra yếu thế:

"Ta cũng không nghĩ đến, tiểu tử thúi ngày xưa, hiện tại đã biến thành nhân vật anh hùng như thế này, nếu không phải Hàn tỷ tỷ đã giành trước một bước, chỉ sợ ta cũng nhịn không được mà muốn lấy thân báo đáp."

Trái lại làm Lý Thanh Sơn sững người, nghiêm chỉnh ra mặt hỏi rằng:

"Hàn Thiết Y không ở đây chứ!"

Mọi người cười ồ cả lên, Hoa Thừa Lộ dậm chân nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Hoa Thừa Tán cười nói:

"Thanh Sơn đến Thạch ma còn không sợ, sao lại sợ Hàn như sợ hổ."

Lý Thanh Sơn nói:

"Nếu hắn ở đây, ta muốn uống ba trăm chén với hắn."

"Ca, sao ngươi không nói trước với ta."

Hoa Thừa Lộ lại cáu, cả đoạn đường này không biết đã bị hắn nghe được bao nhiêu chuyện tư mật.

Hoa Thừa Tán lập tức nâng ly cáo tội với muội muội, Lý Thanh Sơn cười nói:

"Há chỉ là ngươi, đến ta còn bị lơ mơ chẳng hiểu gì cả."

Trước khi quay lại bàn tiệc, Hoa Thừa Lộ nháy mắt mấy cái nói:

"Lý đại ca, ngươi đừng quên vẫn còn nợ ta một việc nhé?"

Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:

"Chỉ cần không phải lấy thân báo đáp, ta sẽ tận lực mà làm."

"Tử Kiếm. Đến ngươi rồi."

Hoa Thừa Lộ biết rõ giá trị lời hứa này của hắn, mãn ý quay lại bàn tiệc, đẩy đẩy Dư Tử Kiếm bên cạnh.

Dư Tử Kiếm phụng rượu lên nhưng ánh mắt lại dính chặt vào Lý Thanh Sơn, nụ cười của hắn hơi thu liễm lại, mắt chứa ý cười:

"Sao vậy, trên mặt ta có vết bẩn à?"

"Không có, cảm ơn ngươi đã cứu ta."

Dư Tử Kiếm càng nhìn càng thấy giống, tuy thân hình dung mạo hoàn toàn khác, nhưng lời nói thái độ, mặt mày thần sắc, rõ ràng là giống y hệt. Nhưng lại hoài nghi phải chăng là do ấn tượng ban đầu của mình quá đậm.

"Nhiệm vụ lần này, Tử Kiếm thể hiện rất tốt, ta rất tán thưởng."

Lý Thanh Sơn khen.

Hoa Thừa Lộ nói:

"Phải chăng chỉ cần là mỹ nhân, ngươi đều yêu thích."

"Ha ha, cũng gần như thế đấy."

Lần này chủ khách tận hoan, Lý Thanh Sơn cáo từ rời đi. Hoa Thừa Tán tiễn Lý Thanh Sơn đến trước cổng, nhỏ tiếng nói:

"Vừa nhận được tin tức, ba hôm nữa, vẫn là ở Vân Vũ lâu, hội minh."

Lý Thanh Sơn khẽ động thần sắc:

"Như thế cũng tốt, cũng không uổng phí một phen tâm tư của ngươi."

"Ngươi đã biết rồi à?"
"Biết một chút, yên tâm, ta sẽ không nói lung tung đâu."

"Ngươi cũng nên đi Hàn gia xem xem."

"Ta hiểu rồi."

Lý Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai của Hoa Thừa Tán, thân hình vọt lên giữa không trung, hư không một bước, bay vào trong mây, chớp sáng mấy lần, biến mất ở chân trời.

Hoa Thừa Tán ngước nhìn rất lâu, than nhẹ nói:

"Mắt nhìn người tốt thật đấy."

Cũng không biết là đang nói Cố Nhạn Ảnh, hay là Hàn Quỳnh Chi.

...

Lý Thanh Sơn quay về Thanh Tiểu động phủ, Tiểu An đã chờ ở trong đó, lấy ra quái thạch mà Cường Thạch để lại.

Sát sinh thạch chớp động huyết quang, chớp sáng chớp tối, giống như một trái tim đang đập thình thịch, đây là lễ vật nàng tặng hắn.

Lý Thanh Sơn khẽ vuốt bề mặt lồi lõm của sát sinh thạch, vô số cảnh tượng gϊếŧ chóc sống động, nhiệt huyết sục sôi xông vào não hải, hận không thể với cùng hắn đại khai sát giới một phen.
Hắn áp chế luồng tâm niệm này xuống, khẽ than:

"Cuối cùng cũng kết thúc một đoạn nhân quả ân oán."

"Thanh Sơn...Ngươi xem ta..."

Tiểu An dùng thanh âm cực nhỏ gọi một tiếng, nỉ non nói.

"Làm sao vậy? Hôm nay ngươi hình như có chút khang khác?"

Lý Thanh Sơn quay đầu lại, cuối cùng chú ý đến dị dạng của Tiểu An, đi một vòng quanh nàng.

Mái tóc như tảo biển của nàng hình như lại càng dài ra rồi, vóc dáng cũng cao lên một chút, sắp vượt qua eo của hắn, khuôn mặt tinh xảo tinh trí cũng càng thêm sáng sủa, có một loại mỹ cảm động lòng người.

Lý Thanh Sơn vỗ mạnh tay một cái:

"Có phải ngươi đã lớn thêm một chút hay không?"

"Một mực không lớn lên sẽ bị người khác hoài nghi."

Tiểu An cúi đầu xuống, như đang giải thích.

Tuy tu hành đến một mức sâu nhất định là có thể làm chậm đi sự lão hóa, thậm chí phản lão hoàn đồng. Nhưng tu vi bề ngoài của Tiểu An thì không nghi ngờ gì còn chưa được cao thâm như vậy.
Bởi vì vẫn luôn tu hành Chu Nhan Bạch Cốt đạo, không thể thay đổi kích thước của xương cốt, may là mấy năm này vẫn không xuất hiện trước mắt người khác nên không bị chú ý mấy, nhưng thời gian lâu rồi nhất định sẽ làm người ta hoài nghi.

Bình Luận (0)
Comment