Chương 857: Nghi Ngờ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 857: Nghi Ngờ
"Vậy ư?"
Lý Thanh Sơn gãi gãi cằm, hai tay nâng gò má của Tiểu An lên, cười he he mà nắn bóp:
"Rất tốt, rất xinh đẹp, chẳng qua cũng đừng đùng một cái đã lớn quá nhanh."
"Hả!"
Tiểu An lộ ra thần sắc thất vọng, có được sự cổ vũ của hắn, nàng vốn còn muốn tiếp tục mà!
"Ngươi sẽ không thật sự muốn đùng một cái lớn tướng luôn chứ!"
Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười.
"Có thể mà."
"Thôi đừng, sẽ dọa người khác đấy. Yên tâm, ta đợi được mà."
Lý Thanh Sơn cười cười ôm lấy nàng, lại khổ não:
"Lớn hơn nữa thì ta không thể đặt ngươi lên vai được nữa đâu."
"Thế này là được rồi."
Tiểu An ôm chắc lấy cổ hắn, nỉ non nói.
"Cho ngươi xem thứ này nè."
Tiểu An vùng ra khỏi vòng tay của hắn, há miệng nhổ ra một thứ màu xanh thăm thẳm như nước như khói.
"Đây là Cường Thạch!"
Lý Thanh Sơn nhìn kỹ lại, thứ này có hình dáng của Cường Thạch, đột nhiên hiểu ra đây chính là hồn phách của Cường Thạch.
Tiểu An giải trừ băng viêm luyện hồn, Cường Thạch như là hồi phục lại từ trạng thái đóng băng, khôi phục tri giác, lập tức bay ra bên ngoài.
Hỏa diễm trắng nhạt từ bốn phương tám hướng tuôn ra giống như lao lung, nhốt chặt hắn lại trong lòng bàn tay Tiểu An. Cường Thạch vừa chạm vào hỏa diễm đã cảm thấy một cỗ băng hàn thấu xương, không thể không lui lại.
Lý Thanh Sơn áp sát đến, kinh thán ra mặt.
"Các ngươi là ai?"
Cường Thạch vừa kinh vừa sợ vừa giận, chợt nhận ra diện mạo của Lý Thanh Sơn:
"Là ngươi!"
"Vậy ta là ai?"
Lý Thanh Sơn cười gằn, đồng tử dần dần biến thành màu đỏ rực.
"Bắc Nguyệt, là ngươi, ngươi là nhân loại! Không, ngươi là bán yêu?"
"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi cả."
Lý Thanh Sơn cười nói, khó trách trong các loại cố sự, bất kể vai chính hay là phản diện, sau khi đánh bại đối thủ đều muốn nói một đống lời lẽ linh tinh, bởi vì cái cảm giác này thật là quá đã.
"Tiểu An, hắn không trốn được chứ!"
Lý Thanh Sơn xác nhận lại, hắn ưa thích sự mở đầu của câu chuyện này, nhưng cũng không muốn muốn có kết cục bị lật ngược.
"Tuyệt đối không, ta có thể luyện hóa hắn."
Sau khi Tiểu An luyện thành Tam Muội Bạch Cốt hỏa, không những có thể luyện hóa máu thịt xương cốt để tẩm bổ cho bạch cốt, càng có thể luyện hóa hồn phách để làm bản thân cường đại hơn.
"Vậy thì tốt, ta có một đống lời nói thừa thãi muốn nói với hắn đây."
Lý Thanh Sơn yên tâm, không để ý đến sự la mắng của Cường Thạch, ho nhẹ hai tiếng, làm bộ làm tịch nói:
"Cường Thạch ơi Cường Thạch, ngươi có biết bản thân vì sao lại thất bại không?"
Nói liền tù tì đến tận lúc miệng lưỡi khô cong, đã cả cơn nghiện xong, Lý Thanh Sơn vung tay:
"Tiểu An, giúp ta giày vò cái tên này cho tốt, thuận tiện hỏi xem có tin tức hữu dụng hay không."
Sau đó lại quay về trước sát sinh thạch, vỗ vỗ hòn đá này:
"Nói không chừng đây là khối tài liệu tốt để luyện khí đó!"
...
Trong Chu Võng thành sâu dưới lòng đất.
La Ti Chu hậu bỗng mở mắt ra, triệu Long Oa tới, lãnh đạm nói:
"Khí tức của Cường Thạch đã biến mất, ngươi đi điều tra xem là ai đã hạ thủ, yêu tướng thuộc hạ của Cường Thạch sau này sẽ do ngươi thống lĩnh."
Trong Thanh Hà phủ, người với yêu có năng lực vô thanh vô tức gϊếŧ chết Cường Thạch tuyệt đối không nhiều. Trừ mấy cao thủ của Tru Yêu minh và Bách Gia kinh viện, trong đầu nàng chỉ hiện ra hình dáng của Bắc Nguyệt.
Nếu thật là đồng tộc gϊếŧ nhau, Long Oa sẽ không làm như vậy, Huyết Ảnh còn đang dưỡng thương, có năng lực ấy chỉ có Bắc Nguyệt lai lịch bất minh kia mà thôi.
"Vâng."
Long Oa trong lòng cũng hơi cả kinh, Cường Thạch có thực lực như vậy mà cũng chiến tử. Cảm giác như có thứ gì đó đang mất đi khống chế.
Truy tung khắp nẻo, hỏi qua một đám yêu tướng đi theo Cường Thạch đồ thành, cuối cùng đến trong hang động nơi Cường Thạch bị gϊếŧ.
Trong hang động vẫn tràn đầy Phật quang cường liệt, Long Oa nhíu mày nói:
"Là đệ tử Phật môn ra tay ư?"
Trong phạm vi Thanh Hà phủ, trừ Phật gia của Bách Gia kinh viện, hình như không có bao nhiêu nhân vật Phật môn lợi hại, chí ít người có thể vô thanh vô tức gϊếŧ chết Cường Thạch là không hề có.
Nhớ lại Cường Thạch đã từng gϊếŧ chết một hòa thượng, hình như có liên quan đến Thiên Long thiền viện, trước lúc sắp chết từng phát ra Thiên Long thiền xướng làm Cường Thạch bị thương nặng. Nếu như là Thiên Long thiền viện phái người đến báo thù cho đệ tử, vậy thì không phải việc hắn có thể khống chế được, càng đừng nói thay Cường Thạch báo thù rửa hận.
Long Oa quay lại trong Chu Võng thành, bẩm báo với La Ti Chu hậu.
La Ti Chu hậu nghe suy đoán của Long Oa, mới xóa đi sự hoài nghi với Bắc Nguyệt, lại trầm ngâm rất lâu, Tàng Kiếm cung, Huyền Âm tông, Thiên Long thiền viện, vốn là ba đại tông môn của Thanh Châu, bất kỳ một phái nào đều là một vật cản khổng lồ, cần phải là cấp bậc yêu vương mới có thể đối chọi.
Chẳng qua, nếu như là đệ tử của Thiên Long thiền viện ra tay, vốn không nên lén lút như thế, chẳng lẽ là muốn thay đệ tử báo thù, lại cũng muốn duy trì cục diện như hiện tại, hoặc cũng là đang cảnh cáo họ, không thể tiếp tục đồ thành nữa….
La Ti liếʍ liếʍ đôi môi đỏ rực:
"Mệnh lệnh cho Bắc Nguyệt, Huyết Ảnh, Cường Thạch đã chết, đồ sát trăm tòa thành cho ta, báo thù nhân loại!"