Chương 862: Biến Cố - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 862: Biến Cố
Lý Thanh Sơn đứng dậy, chắp tay nói:
"Phó đạo hữu quá lời rồi, ta thân là Ưng Lang Vệ, trên người mang vác trọng trách, Nhất Niệm đại sư của Bách gia kinh viện chết trong tay Thạch Ma, bản thân ta lại chứng kiến hắn tàn bạo đánh thành, cũng không thể đứng im mặc cho hắn lui tới tự nhiên được.”
Cảm thấy trong lòng nóng lên, cảm thấy mình làm mấy chuyện này với Tiểu An đúng là có hơi quá đang, hắn thấy có phần áy náy.
Phó Thanh Khâm nói:
"Nói hay lắm.”
Hắn truyền âm nói với Lý Thanh Sơn:
"Hy vọng biểu hiện hôm nay của ta, không làm ngươi thất vọng.”
Dưới áp lực cường đại của ngoại giới, Hội Minh rất nhanh đã kết thúc, lập tức bắt đầu bàn bạc, nhằm tìm đối sách ứng phó với lệnh phá thành này.
Lúc này, Phó Thanh Khâm chuyển đề tài:
"Thanh Khâu to gan xin chút thời gian của chư vị, tại hạ có một chuyện vô cùng quan trọng muốn mời mấy vị đạo hữu của Bách gia kinh viện hỗ trợ.”
Liễu Trường Khanh nói:
"Đạo hữu có chuyện gì quan trọng xin cứ nói, chỉ cần có thể giúp được thì ta nhất định sẽ không từ chối.”
Phó Thanh Khâm nói:
"Có lẽ có một số đạo hữu đã biết được một chút, ta cũng đã điều tra qua một lần, chỉ còn công tác hoàn thành nữa thôi nhưng có mấy vị đạo hữu không chịu phối hợp. Nhưng mà việc này liên quan đến Tàng Kiếm cung ta, cái chết của Phi Long trưởng lão quả thực không được sơ suất.”
Tất cả mọi người nhớ tới khoảng thời gian trước Phó Thanh Khâm từng đi khắp nơi hỏi người:
"Ngày đó ngươi ở đâu, làm gì?”
Lý Thanh Sơn thầm rùng mình, cảm thấy có chút không ổn, Phó Thanh Khâm nói nhiều như vậy, có chút giống đồ cùng chủy kiến.
Hắn đã đề cập đến cái chết của Phi Long trưởng lão, Liễu Trường Khanh cũng không dám khinh thường:
"Xin Phó đạo hữu nói rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
"Không lâu trước đây, Phi Long Kiếm xuất thế, Tàng Kiếm Cung xác định vị trí của nó. Đúng vậy, chính là vào ngày đó. Ta muốn hỏi lại mấy vị đạo hữu kia, hỏi xem ngày đó bọn họ ở đâu?"
Ánh mắt Phó Thanh Khâm như kiếm, đảo qua trong sảnh, cũng lướt qua mặt Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn bất động thanh sắc, thở phào nhẹ nhõm, ngươi hỏi thì ta phải nói chắc? Nhưng trong lòng không hiểu sao có chút bất an.
"Sao ngươi có thể chắc chắn những người ngươi từng hỏi có thể loại bỏ hiềm nghi?"
Vương Phác Thực lập tức đặt câu hỏi.
Phó Thanh Khâm thở dài một hơi:
"Vương thống lĩnh đã từng nghe đến Giải Trĩ chưa?”
"Nghe nói đó là thần thú có thể phân biệt đúng sai, biết được thật giả."
“Không sai, đây chính là bí bảo của Tàng Kiếm cung ta, giải trĩ chi giác, cũng có năng lực phát hiện nói dối. Cho nên, kính xin hai vị đạo hữu ngày đó không nói thật trả lời ta lại lần nữa.”
Phó Thanh Khâm giơ tay lên, sừng Giải Trĩ thình lình xuất hiện trong đó, nó đang phóng thích khí tức thần dị. Đã dựng xong đại thế, hắn cũng không cần che dấu gì nữa, nếu người kia thật sự ở trong này, nhất định có thể ép hắn bước ra, có nhiều tu sĩ ở đây như vậy, mặc cho hắn có bản lĩnh tài giỏi cỡ nào cũng không trốn được.
Ngay khi lấy Giải Trĩ chi giác ra, Phó Thanh Khâm cũng đồng thời quan sát biểu cảm của tất cả mọi người, đặc biệt là những đối tượng có hiềm nghi.
Lý Thanh Sơn thấy hơi lạnh lẽo, hắn bất ngờ nhớ tới, khi giằng co với Phó Thanh Khâm trên núi Đồng Đỉnh, không hiểu sao hắn lại hỏi rất nhiều vấn đề, thì ra là như thế! Hắn không khỏi mơ hồ có chút sợ hãi, chỉ cần bất cẩn một câu sẽ bị Phó Thanh Khâm bắt được nhược điểm. Dù không làm lộ chân thân, chỉ e cũng đã cho Phó Thanh Khâm có được nhiều manh mối phán đoán.
Mà vấn đề mấu chốt chính là nếu Giải Trĩ chi giác thật sự linh dị như Phó Thanh Khâm nói, vậy làm sao để vượt ải trước mắt đây?
…
Liễu Trường Khanh suy nghĩ, Phó Thanh Khâm đã nói đến nước này, lại tỏ ý nhượng bộ như vậy, nếu không phối hợp, thì quá không hợp tình hợp lý.
Hắn quay đầu lại, hướng về người của Bách gia rồi nói:
"Mọi người có dị nghị gì không?”
Mọi người đều im lặng, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, nếu có người nêu lên nghi vấn, chỉ sợ sẽ thật sự có hiềm nghi, chuyện liên quan đến cái chết của một vị trưởng lão Tàng Kiếm cung nào ai dám dính vào.
"Phó đạo hữu, xin cứ hỏi. Ta tin tưởng, Bách ta sẽ không có người có liên quan đến việc này, nếu thật sự có, chúng ta cũng sẽ không tự bênh người của mình, nhất định sẽ cho Tàng Kiếm cung một lời giải thích rõ ràng.”
"Đại nhân xử sự công bằng, Phó Thanh Khâm vô cùng bội phục."
Phó Thanh Khâm chắp tay, đi tới vòng bán nguyệt mà người Bách gia đang ngồi, mắt hắn nhìn lướt một lượt, bất kể là ai bị hắn nhìn thấy đều sẽ căng thẳng vô cùng.
Cuối cùng, ánh mắt Phó Thanh Khâm chăm chú vào Lý Thanh Sơn, hắn mỉm cười.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng căng thẳng hẳn lên, tên này ăn nói tốt đẹp, không ngờ người đầu tiên hắn hỏi lại là mình, nếu hắn thật sự mở miệng hỏi, bất kể bản thân có trả lời hay không đều sẽ bị lộ sơ hở.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, thừa nhận mình nhặt được tu di chỉ hoàn? Nhưng nói như vậy là nói dối, nhất định sẽ bị Giải Trĩ giác phân biệt được, Phó Thanh Khâm tất nhiên sẽ truy vấn đến cùng.
Hoặc là trực tiếp xông ra ngoài ở đây thì lại càng không ổn, Phó Thanh Khâm muốn ép hắn ở lại thì sẽ thi triển ra Thanh Khư huyễn cảnh. Nếu không biến thành chân thân yêu ma, căn bản sẽ không xông ra được, nếu biến ra chân thân, gần trăm Trúc Cơ tu sĩ ở đây há lại là kẻ bất tài.