Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 861 - Chương 861: Lộ Tin Tức

Chương 861: Lộ Tin Tức - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 861: Lộ Tin Tức


Phó Thanh Khâm có thể nhận được tin tức nhanh đến vậy khiến Lý Thanh Sơn có chút kinh ngạc. Cái chết của Thạch Ma được truyền ra kèm theo lệnh phá thành của Chu hậu, nhưng phạm vi liên quan cũng không tính là quá rộng.

"Rốt cuộc hắn có được tin tức này từ đâu?”

Bầu không khí trong hội trường tràn ngập vui mừng. Thạch Ma gϊếŧ chóc vô số, vi hại cực rộng, số phàm nhân chết trong tay hắn sớm đã vượt qua trăm vạn người, số người tu hành bị hắn gϊếŧ chết cũng nhiều không đếm xuể, hắn giống như một bóng ma thật lớn, che trên đỉnh đầu mọi người, hiện giờ cuối cùng hắn cũng phải nhận báo ứng, khiến người ta quá đỗi vui vẻ.

Mặc dù ở đây đều là người tu luyện cực lâu đều không khỏi vui mừng, không chỉ vui vẻ ra mặt, thậm chí còn có người khoa chân múa tay.

Lời tiếp theo của Phó Thanh Khâm nhất thời làm không khí vui vẻ trong thành giảm bớt, càng khiến mối nghi trong lòng Lý Thanh Sơn tăng lên.

"Yêu hậu đã hạ lệnh phá thành, muốn tàn sát trăm tòa thành, báo thù cho Thạch Ma."

Trong lúc tất cả mọi người đều kinh hãi, Lý Thanh Sơn lại đang tự ngẫm một vấn đề, rốt cuộc tin này lộ ra từ đâu?

Vừa rồi hẳn là Phó Thanh Khâm đã sử dụng linh khí truyền âm cao cấp nào đó, nếu không thì không thể truyền âm quá xa, còn phải loại bỏ các loại quấy nhiễu từ dưới lòng đất.

Tuy rằng yêu tướng cũng có thể luyện hoá linh khí, tiến hành sử dụng, nhưng thường thì loại linh khí này phải kết thành đôi thành tổ, muốn luyện hóa thì phải luyện hóa cùng nhau, Phó Thanh Khâm sẽ không mang theo một thứ ngập tràn yêu khí đi khắp nơi, vậy thì chỉ có thể là do Dạ Du Nhân gây nên thôi.

Dạ Du Nhân này là ai? Vô Gian Đạo trên đời đúng là nhiều thật đấy!

Thế nhưng Phó Thanh Khâm cũng không đề cập đến chuyện tấn công mỏ linh thạch, điều này khiến Lý Thanh Sơn cũng an tâm đôi phần, xem ra kẻ kia chưa chắc đã là thân vệ của hắn, cũng có người trong tộc Khẳng Ân. Nếu không bây giờ hắn sẽ dùng kính tượng phân thân chỉnh đốn một lượt, tìm ra tên gián điệp đáng chết kia.

Phó Thanh Khâm có được tin tức sớm một chút cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể cứu vớt vô số thành trì, giảm thiểu thiệt hại do trận chiến này gây ra, tăng nhanh quá trình chiến tranh.

“Phó đạo hữu, ngươi nói thật sao?"

Liễu Trường Khanh không khỏi đứng dậy, vẻ mặt trầm trọng. Hắn thân là tri phủ Thanh Hà, có trách nhiệm bảo vệ vạn dân thay cho thiên tử, liên quan đến công đức tích lũy của tất cả đệ tử Nho gia.

“Đúng vậy, yêu tộc ồ ạt xâm chiếm, chúng ta vẫn còn vì chút lợi nhỏ mà không ngừng tranh chấp ở nơi này, Liễu đại nhân nghĩ có nên hay không?"

Vương Phác Thực cau mày, Hoa Thừa Tán nhẹ nhàng thở dài.

Tình thế như này khiến Bách gia kinh viện bị bức đến bên vách núi, tình thế vốn đương có lợi nhất thời đều biến thành không, Bách gia không thể bỏ mặc tính mạng của mấy trăm vạn người này được, nếu Tru Yêu Minh không ra tay, tất nhiên khi bọn họ đơn phương chống lại tấn công quy mô lớn của yêu tộc thì sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng.

Liễu Trường Khanh trầm ngâm một lát:

"Mong Phó đạo hữu định ra điều lệ đi, chỉ cần không quá đáng, chúng ta tình nguyện tiếp nhận!”

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Phó Thanh Khâm cũng không nhân cơ hội ra công phu sư tử ngoạm, mà nói:
"Liễu đại nhân nói như vậy là xem thường tại hạ rồi, mục đích của Tru Yêu Minh chính là trảm yêu trừ ma, che chở muôn dân, sao có thể dùng cái này để uy hϊếp chư vị được chứ.”

"Chúng ta kết liên minh, quý là ở đồng tâm, nếu vẫn không ngừng tranh chấp vì lợi ích thì đâu có khác gì với quá khứ, điều lệ chính vẫn giống như bàn bạc vừa rồi, còn chi tiết thì tạm gác lại đã, sau này mới bàn lại, đại nhân thấy thế nào?"

"Phó đạo hữu cao phong lượng tiết, Trường Khanh bội phục không thôi."

Liễu Trường Khanh vái một cái thật sâu.

Lần trò chuyện này tốt đẹp vô cùng, ngay cả những Bách Gia nhân trước kia rất bất mãn với Tru Yêu Minh hay thậm chí Phó Thanh Khâm, đều cảm thấy người này không hổ là đệ tử Tàng Kiếm cung, có khí phách mà thường nhân khó có thể đạt được.
"Phó Thanh Khâm to gan quyết định chuyện này thay chư vị, những vị đạo hữu ngồi nơi này vốn nên đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau, đạo lý da không còn thì tóc bám vào đâu chắc ta cũng không cần nói nhiều. Ba năm qua, ai không chết trong tay yêu ma, so với việc tranh giành lợi ích, trảm yêu trừ ma báo thù cho bọn họ còn quan trọng hơn. Mà điều này, Lý đạo hữu của Tiểu Thuyết gia là tự làm gương rồi.”

Phó Thanh Khâm ăn nói dõng dạch, bỗng nhiên chỉ tay về phía Lý Thanh Sơn:

"Mấy ngày trước, chính là Lý Thanh Sơn Lý đạo hữu của Bách Gia đã chấp nhận mạo hiểm mà ngăn cản Cường Thạch chạy trốn, thế nên mới có thể khiến hắn trọng thương mà chết!”

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào người Lý Thanh Sơn, trong lòng Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười, nhờ cơ duyên xảo hợp, hắn lại trở thành nhân mở đường, vì cái chết của Thạch Ma mà nhận được khen ngợi, nếu không phải còn có một thân phận khác, có lẽ bây giờ độ hảo cảm của hắn giành cho Phó Thanh Khâm phải tăng vọt mới đúng.
Bình Luận (0)
Comment