Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 860 - Chương 860: Mục Tiêu

Chương 860: Mục Tiêu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 860: Mục Tiêu


Dạ Lưu Tô nói:

"Muốn chấp hành mệnh lệnh này, không nghi ngờ gì hiện tại là thời cơ tốt nhất."

"Vì sao?"

"Tru Yêu minh và Bách Gia kinh viện đang ở Thanh Hà phủ hội minh, tuyệt đại đa số Trúc Cơ tu sĩ đều sẽ tham gia."

"Sao ngươi biết vậy."

"Tin tức mua được từ nhân loại đó."

"Đây thật sự là thời cơ trời cho, chủ nhân, chúng ta đi đại náo một trận chứ!"

Ánh mắt Dạ Lưu Ba lập lòe phát sáng.

Lý Thanh Sơn chú ý đến biểu tình suy nghĩ lo lắng trên mặt Dạ Lưu Tô:

"Lưu tô, hình như ngươi không muốn lắm."

"Hình như chủ nhân không có năng lực dựa vào chém gϊếŧ để lấy sức mạnh như Cường Thạch, Huyết Ảnh."

"Đúng vậy."

Dạ Lưu Tô nói tiếp:

"Vậy việc này chính là có hại mà vô ích, hơn nữa e rằng sẽ có đả kích hủy diệt đối với Dạ Du nhân chúng ta, xin chủ nhân cẩn thận hành sự."

"Ồ, nói ra nghe xem."

Dạ Lưu Tô liền nói ra những phân tích tương tự như Lý Thanh Sơn, mục tiêu của nàng là làm cho Dạ Du nhân có thể quay lại sinh sống trên mặt đất, vì chiến tranh giữa yêu tộc và nhân tộc mà kết xuống thâm thù với nhân loại thực sự là không có chút ý nghĩa nào.

Lý Thanh Sơn ngấm ngầm tán thưởng, nàng cũng không kênh tiếp cận thông tin rộng rãi như hắn, đã có thể nhìn xa đến thế này, ánh mắt thực sự không tồi.

"Tỷ tỷ, chẳng qua chỉ là gϊếŧ một đám phàm nhân, có nghiêm trọng như vậy không?"

Dạ Lưu Ba cảm thấy khó lắm bản thân mới nghĩ ra được một chủ ý hay, đã lại bị tỷ tỷ che mất.

"Ngực lớn mà không có não."

Lý Thanh Sơn vỗ vỗ má Dạ Lưu Ba.

"Hừ!"

Dạ Lưu Ba trực tiếp nắm lấy tay của hắn đặt bộ ngực nở nang của nàng.

Lý Thanh Sơn không hề rút tay về, mặc cho nàng làm gì thì làm, cảm nhận lấy nơi phong mãn mềm mại kia, hỏi rằng:

"Lưu Tô, xem ra đoạn thời gian này, ngươi hiểu được không ít tri thức của thế giới nhân loại, ta cũng không thích lãng phí thời gian đi làm loại việc này, nhưng chúng ta nên ứng phó thế nào đây!"

Cái mệnh lệnh này, tuyệt đối không thể chấp hành, nhưng La Ti Chu hậu cũng không phải dễ đối phó, hoàn toàn không để ý đến mệnh lệnh của nàng mà hành sự cũng không được. Đây chính là sự bất lực khi thực lực không đủ, ăn nhờ ở đậu thì phải chịu sự khống chế, không thể hoàn toàn làm việc theo ý mình được.



Lý Thanh Sơn hơi trầm ngâm, nếu không thể chống lại trực tiếp, vậy chỉ có làm chuyện khác thay vào cho có lệ với Chu hậu mới được.

"Lưu Tô, trong Thanh Hà phủ, ngoại trừ Vân Hà phái của Tru Yêu Minh hiện tại và Thanh Hà phủ của Bách gia kinh viện, có nơi nào khác có thể tấn công không? Phải là địa bàn chiến lược mới có thể giải thích với Chu hậu được.”

Dạ Lưu Tô thấy hắn tán thành đề nghị của mình thì mỉm cười, nàng cũng nghĩ ra đối sách thích hợp.

“Có, là quặng mỏ Linh Quang!”

Linh thạch chính là tiền tệ trong tu hành đạo, cũng là vật phẩm quan trọng, chúng được khai thác ra từ trong từng mạch linh thạch, lại trải qua quá trình luyện chế của luyện khí sư, mới biến thành linh thạch được sử dụng trong thường ngày.

Có thể coi nó là tài nguyên quan trọng nhất của người tu hành, không có linh thạch, cơ quan khôi lỗi của Mặc gia đều thành vật chết.

Tuy rằng Phó Thanh Khâm có thể tụ tập tất cả các môn phái lại với nhau, nhưng lại chẳng thể vận chuyển được những mạch linh thạch kia.

Dạ Lưu Tô lấy ra một tấm bản đồ vuông vức, vung tay chỉ điểm trên bản đồ:

"Hiện tại mỏ linh thạch lớn tương đối lớn ở Thanh Hà phủ có mười mấy mỏ là..."
“Triệu tập nhân thủ đi!”

Lý Thanh Sơn vung tay, phải nhanh chóng triển khai tấn công, trước khi quần yêu ồ ạt công thành, thu hút sự chú ý của Thanh Hà phủ.

...

Trong Vân Vũ lâu, Lý Thanh Sơn mở hai mắt, đứng từ xa Phó Thanh Khâm, mặc dù là kẻ địch nhưng hy vọng ngươi có thể hiểu được cảnh cáo của ta.

Hắn quay đầu nói với Như Tâm:

"Vừa rồi ta..."

"Ngươi là ai, ngồi bên cạnh ta làm gì?"

Như Tâm liếc hắn một cái, quay đầu đi.

Lý Thanh Sơn nhún nhún vai, mỉm cười.

Lệnh triệu tập dưới lòng đất đang được gấp rút thi hành. Cuộc họp cũng đang tiến hành đâu ra đấy.

Hai thế giới một sáng một tối trong mắt Lý Thanh Sơn, đều là trung tâm của nhân đạo và yêu đạo, dù Thanh Hà phủ này chỉ là bàn cờ, hắn tin tưởng mình cũng là quân xe tung hoành ngang dọc, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục.
Theo mệnh lệnh của Chu hậu, cuối cùng hồi kết của ván cờ này cũng đến rồi.

Trong hội trường, hai bên đang không ngừng tranh chấp lợi ích, không ai nhường ai.

Phó Thanh Khâm khoanh tay ngồi đó, trầm mặc không nói. Chợt hắn nhướng mày. Ấn đầu ngón tay vào tai, giống như đang lắng nghe thứ gì đó. Một lát sau, hắn đứng dậy rồi đi vào giữa hội trường.

Tiếng tranh chấp ngừng lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người hắn.

Phó Thanh Khâm nói:

"Ta vừa mới nhận được tin tức, Thạch Ma chết rồi.”

Hội trường chợt im bặt rồi lại xôn xao:

"Cái gì, khi nào vậy?"

"Là do chịu một kiếm của Phó đạo hữu nên dính trọng thương, không trị được sao?"

“Tốt quá rồi, cuối cùng mối thù của đệ tử ta cũng được báo rồi!”

Đủ loại âm thanh lọt vào tai Giác Tâm. Nhưng trong đầu hắn ong ong, chỉ lập lại bốn chữ “Thạch Ma chết rồi”, cuối cùng hắn lẩm bẩm thành tiếng:
"Thạch Ma chết rồi."

Hắn khẽ hô một tiếng:

"Sư phụ ơi!"

Đến lúc này nước mắt đầy mặt.

Lý Thanh Sơn nhìn Giác Tâm từ xa, âm thầm nói:

"Ân oán kết thúc rồi, không còn nợ gì nữa.”

Bình Luận (0)
Comment