Chương 859: Làm Thế Nào - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 859: Làm Thế Nào
Vân Vũ lâu đã khởi động cơ quan, bị phân thành hai tầng trên dưới, tầng dưới để cho các luyện khí sĩ giao du, tầng trên là nơi hội đàm mà chỉ có Trúc Cơ tu sĩ mới có tư cách tiến vào.
Làm Lý Thanh Sơn nhớ tới ba năm trước, bữa tiệc lớn ở Hoa gia kia, lúc này cũng nhìn thấy không ít những gương mặt quen thuộc ngày xưa, khi hắn đang theo Thu Hải Đường bước trên thang mây lên tầng trên, những người đều ngửa đầu nhìn theo hắn kia trở nên càng lúc càng nhỏ.
Trong đó có vị đại sư huynh của Giác Tự sơn kia, không biết tên là gì, ánh mắt tràn đầy bất mãn. Tuy mười tầng luyện khí và cảnh giới Trúc Cơ chỉ cách nhau một bước, nhưng muốn vượt qua thì cũng không hề đơn giản như vậy, thời gian ba năm vẫn là không đủ.
Lên đến tầng trên, lập tức trông có vẻ vắng lặng rộng rãi hơn nhiều, đã có đông đúc Trúc Cơ tu sĩ đi tới, đang trò chuyện với nhau, lời lẽ cũng không hề kiêng dè gì ai cả, đều nói về chuyện lớn mới xảy ra gần đây ở Thanh Hà phủ.
Trận chiến giữa Phó Thanh Khâm với Cường Thạch vào ngày trước hiển nhiên là chủ để được nghị luận nhiều nhất. Lý Thanh Sơn thân là một trong những vai chính của chủ đề này, vừa bước đến trên tầng đã nhận được không ít sự chú ý.
Phó Thanh Khâm khẽ gật đầu chào hỏi Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn cũng không muốn trông quá vô lễ nên cũng chắp tay chào lại, nhìn thấy mấy người Ngụy Ương Sinh liền chạy qua chào hỏi bọn họ, mấy người liên thanh chúc mừng hắn lại hạ một thành.
Qua một lúc, người cũng đến hòm hòm rồi, mọi người đều lui sang bốn phía.
Mặc gia gia chủ quẳng ra một cái hộp gỗ, hộp gỗ vừa rơi xuống khoảng sân trống thì cấp tốc bành trướng ra, phát ra tiếng máy móc va chạm, qua một hồi đã biến thành một khán đài hình tròn có các dãy ghế xung quanh.
Mọi người tự túc ngồi xuống, Bách Gia kinh viện và Tru Yêu minh mỗi bên chiếm một nửa, những ai cần phải trực tiếp giao đàm với đối phương thì ngồi ở bên dưới, không cần thì ngồi phía trên để nghe, để tiện tùy thời phát ngôn, cũng tránh việc phân biệt đối xử.
Hội minh cuối cùng cũng bắt đầu, đại biểu của hai bên là Liễu Trường Khanh và Phó Thanh Khâm, từng người đến giữa khán đài đọc diễn văn. Sau đó chính là một phen đấu võ mồm.
Lý Thanh Sơn ngồi trong một góc ở trên cao, nghe được một lúc đã thấy chán ngắt. Dứt khoát nhắm mắt lại bắt đầu tu hành, lần hội minh này chắc chắn còn phải kéo dài một đoạn thời gian nữa.
Tuy hắn đã là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng lý lịch vẫn còn hơi ít ỏi, hơn nữa cũng không giỏi biện luận với người khác, không bằng tĩnh tâm lại mà đề cao tu vi.
Bên người truyền tới một cỗ dược hương, Lý Thanh Sơn biết là Như Tâm, cũng không để ý đến nàng.
"Mau dậy đi!"
Giọng nói như sấm rền đập vào tai, Lý Thanh Sơn giật cả mình, giận dữ nhìn Như Tâm bên cạnh.
"Đừng làm phiền ta."
Lý Thanh Sơn đột nhiên nhíu lông mày, lại nhắm mắt lại.
"Ầy, giận rồi nè."
Lý Thanh Sơn không hề nổi giận, mà là vừa khéo trong động phủ ở dưới lòng đất, lệnh đồ thành của La Ti Chu hậu đã truyền tới.
....
"Chủ nhân, chúng ta nên làm thế nào?"
Bản thể của Lý Thanh Sơn hành động ở bên ngoài, kính tượng phân thân trấn thủ dưới lòng đất để tiện ứng phó các tình huống bất ngờ.
Hắn mở mắt ra, Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba đang ở hai bên chờ mệnh lệnh của hắn.
Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ rồi hỏi:
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Dạ Lưu Ba hiến kế nói:
"Nếu phân tán hành động, e rằng sẽ có tổn thất, có cần triệu tập các chủ mẫu lần nữa hay không? Tuy Dạ Du nhân không giỏi sát thương quy mô lớn như thế này, nhưng nếu là liên thủ thì cũng không khó. Trong số pháp thuật của Dạ Du nhân có một chiêu "Hắc thiên dạ mạc”, có thể bao trùm một phạm vi rất lớn, tuy sức sát thương không mạnh nhưng để đối phó nhân loại bình thường thì cũng đủ rồi."
Nàng đâu biết rằng, Lý Thanh Sơn căn bản hoàn toàn không muốn chấp hành cái mệnh lệnh này, cứ cho là không để ý đến công đức đại nghĩa gì đó, chỉ nghĩ từ góc độ lợi ích, đồ sát phàm nhân thì có cái gì tốt? Ngược lại sẽ có rất nhiều chỗ không tốt.
Đừng thấy hiện tại chiến tranh chỉ hạn định trong phạm vi Thanh Hà phủ, dựa vào tu vi yêu tướng của hắn thì có thể ra vào tùy thích. Nhưng bàn cờ này rồi cũng sẽ phải kết thúc, những kẻ tu hành càng mạnh hơn sẽ giải trừ trói buộc.
Những người tu hành của Bách Gia kinh viện kiêng kỵ nhất loại hành vi này, không nói người khác, chỉ mỗi Cố Nhạn Ảnh không thì cũng không lẽ sẽ để mặc không quản một yêu tướng tùy ý đồ thành trong phạm vi quản lý của mình à?
Tàng Kiếm cung cũng chỉ là một thế lực cường đại trong số môn phái đông đúc ở Thanh Châu, nhưng đồ sát phàm nhân lại là thứ mà cả Đại Hạ vương triều không dung, tương lai tất sẽ gặp phải sự báo thù, thế lực bách gia liên hợp lại càng đáng sợ hơn một cái Tàng Kiếm cung. Hắn có thể ẩn tích tàng hình, nhưng cơ nghiệp vất vả xây dựng nên ở lòng đất khẳng định là không giữ vững được.
Hắn không sợ hãi chiến đấu, nhưng cũng không muốn tiến hành những trận chiến vô nghĩa, càng đừng nói trong Bách Gia kinh viện còn có bao nhiêu là người quen không thể hạ sát thủ được. Nói ra nếu gϊếŧ sạch tất cả mọi người thì còn ai đọc tiểu thuyết của hắn nữa, ai giúp hắn tích lũy nguyện lực nữa.
Cái việc chẳng có tý lợi ích nào chỉ toàn chỗ hại thế này, chỉ có kẻ ngốc mới muốn làm.