Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 864 - Chương 864: Xong Rồi

Chương 864: Xong Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 864: Xong Rồi


Hoa Thừa Tán hơi khẩn trương, Hàn Thiết Y nhíu mày, Lưu Xuyên Phong trợn mắt cứng lưỡi, mấy năm nay, mấy người mà Lý Thanh Sơn quen biết, kết giao trong Bách gia kinh viện mấy năm nay đều ném lộ ánh mắt lo lắng cùng quan tâm, còn có nghi ngờ không cách nào gỡ bỏ.

Lúc này mà đến phá hư Hội Minh, chắn chắn là giấu đầu hở đuôi. Lý Thanh Sơn đã chuẩn bị tốt cho kết quả tồi tệ nhất, kính tượng phân thân dùng để tiếp ứng, tạo một con đường sống để hắn liều chết xông ra ngoài.

"Chỉ mong phán đoán của ta là sai."

Phó Thanh Khâm nhìn Lý Thanh Sơn, con ngươi mơ hồ xanh mét, thanh minh như nước.

Giải Trĩ giác toả ra ánh sáng yếu ớt, Lý Thanh Sơn cười nói:

"Lời này không hoàn toàn đúng, ngươi có cái gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi đi!”

Biểu hiện thản nhiên, nhưng cửa ải này không thể dựa vào diễn xuất là vượt qua, quyết đấu bắt đầu.

Tay trái Phó Thanh Khâm nắm cái sừng, Giải Trĩ giác kéo dài mà cong cong, dựng thẳng giữa hai người.

Trong lúc hoảng hốt, Giải Trĩ thần thú có một sừng trên đỉnh đầu liền ngồi xổm ở giữa hai người bọn họ, giống như thẩm phán uy nghiêm, chuẩn bị đưa ra phán quyết cuối cùng. Bạn địch, thành bại, thậm chí sinh tử, đều ở trong lời này.

Tay phải Phó Thanh Khâm không chút che dấu đè lên Thanh Khư kiếm.

Lý Thanh Sơn có vẻ cực kỳ thoải mái, thậm chí hắn còn không đứng lên, giơ tay lên làm ra thế "mời".

Cuối cùng, Phó Thanh Khâm cũng nói ra những câu đã hỏi qua vô số lần kia, ngày đó, khoảnh khắc kia, ngươi đã ở đâu, làm gì?

Lý Thanh Sơn cười một tiếng, môi khép lại, trong nháy mắt mở miệng, trong đầu bỗng nhiên hỗn độn.

"Ta quên mất rồi!"

Phó Thanh Khâm có hơi sửng sốt, các tu sĩ lộ ra vẻ mặt khó tin, đáp án này, hiển nhiên không làm vừa lòng bất cứ ai.

Mỗi tu sĩ, sau khi Trúc Cơ xong đều mở ra thức hải, tuy rằng không nói là nhớ hết không quên, thế nhưng tư duy ký ức lại rõ ràng hơn thường nhân rất nhiều, muốn hồi tưởng chuyện gì là nhớ lại được ngay.

Hơn nữa dù là phàm nhân, cũng không đến mức không nhớ được chuyện chỉ mới xảy ra trong thời gian ngắn như vậy, dù sao cũng phải có chút ấn tượng, hắn lại thản nhiên nói quên rồi.

Nếu là tin tức bình thường, cơ bản có thể xác định được mối hiềm nghi của Lý Thanh Sơn. Nhưng mà, Phó Thanh Khâm nhìn về phía Giải Trĩ giác trong tay, Giải Trĩ giác an tĩnh cũng không cảnh cáo. Điều này có nghĩa là sự quên của Lý Thanh Sơn không phải là cớ mà là quên thật.

Lý Thanh Sơn buông tay nói:

"Chuyện mấy tháng trước, ai còn nhớ rõ, đại khái là đang tu hành đi!”

Phó Thanh Khâm sao có thể bỏ qua, ánh mắt như kiếm, chăm chú nhìn hai mắt Lý Thanh Sơn, truy hỏi:

"Phi Long kiếm đâu? Ngươi đã bao giờ trông thấy Phi Long kiếm chưa? Đừng ậm ờ, chỉ cần đáp là từng thấy hoặc chưa thấy là được rồi.”

Ta thấy rồi!

Lý Thanh Sơn khẳng định như vậy, hắn chẳng những đã từng thấy Phi Long Kiếm, còn biết rõ kích thước của nó.

Sau đó khi hắn hồi tưởng lại, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia mê man, Phi Long kiếm lấp lánh kim quang kia hóa thành một vầng ánh sáng rồi tản ra.

Hồi ức nói cho hắn biết đáp án ngược lại, hắn chẳng những chưa từng thấy Phi Long kiếm, ngay cả ba chữ "Phi Long Kiếm" này, cũng là lần đầu tiên nghe thấy qua lời của Phó Thanh Khâm cũng những tu hành giả khác.

Lý Thanh Sơn chỉ có thể trả lời như sau:

"Chưa từng thấy.”

Giải Trĩ chi giác không phát ra ánh sáng, giải trĩ thần thú kia gần như đã phán định Lý Thanh Sơn trong sạch, chứng minh hắn không có liên quan gì đến chuyện của Phi Long trưởng lão.
Vẻ mặt Phó Thanh Khâm tràn ngập thất vọng nói không nên lời nhưng vẫn yên tâm phần nào.

"Chẳng lẽ suy đoán của ta là sai? Kẻ lấy được Tu Di chỉ hoàn không phải là Trúc Cơ tu sĩ của Thanh Hà phủ, hơn nữa còn là người đến từ những nơi khác, hoặc là những Dạ Du nhân kia. Nhưng Dạ Du nhân sao có thể chạy lên mặt đất để mở Tu Di chỉ hoàn ra?”

Thế nhưng trên đời này, không có chuyện gì là không thể.

Manh mối bị gián đoạn!

Phó Thanh Khâm cũng không thể không thừa nhận, ở trước vạn vật thế gian biến ảo khó lường, trí tuệ của con người quá nhỏ yếu vô lực, trừ phi là có được thuật bói toán như Thiên Cơ trưởng lão mới có thể nắm chắc quỹ tích của vạn mệnh.

Liễu Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

"Phó đạo hữu có hài lòng không?”

Phó Thanh Khâm nhẹ nhàng thở dài, hắn khẽ gật đầu với Lý Thanh Sơn:
"Xem ra suy đoán của ta là sai.”

----

Phó Thanh Khâm, nếu không phải vì ngươi thì sao ta lại uống, uống…

Phó Thanh Khâm là ai? Ta uống cái gì?

Lách cách!

“Cút mẹ mày đi!”

Lý Thanh Sơn uống một hơi hết sạch nước trà, đập nát ấm trà lên mặt đất rồi quăng cành liễu sang bên cạnh, sau đó nhanh chân bước vào Vân Vũ lâu.

“Phó Thanh Khâm, ngươi lăn ra đây cho lão tử!”

Dù ta đã quên ngươi là ai!



Liên minh Vân Vũ lần này yêu cầu tất cả tu sĩ Trúc Cơ tham gia, nhưng cũng không hẳn là vậy.

Bách Gia kinh viện, tinh xá Họa gia.

Chử Sư Đạo vẫy tay cho tất cả đệ tử phục sức lui ra rồi gắng sức đứng dậy khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, nhìn chăm chú cảnh “xuân” rực rỡ ở bên ngoài, những tia sáng lánh lóe lên giữa những cành liễu.

Ánh mắt của hắn cũng lấp lóe theo, thật sự không muốn chết tí nào!
Tu hành cả một đời vẫn là để theo đuổi hai chữ “trường sinh”, bởi vì còn sống là có hi vọng, có thể được tất cả những thứ trước mắt.

Hắn ép mình quay đầu lại, lấy cuộn tranh ở trong l*иg ngực ra, từ từ mở ra, nâng niu như báu vật.

Bình Luận (0)
Comment