Chương 865: Không Quên - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 865: Không Quên
Người trong bức tranh đang trừng mắt nhìn hắn bằng con ngươi đen kịt, bộ váy màu lục lam, đôi môi chúm chím, mỗi một nét bút đều do hắn vẽ năm xưa, nhưng bây giờ nhìn lại thấy không giống nữa rồi.
“A Nhan, ta đói.”
Chử Sư Đạo vừa mới nói xong thì có một làn gió mang theo hương thơm đập vào mặt, không phải là mùi thơm của son phấn mà là mùi thơm của mực.
“Lão nhét ta vào trong ngực, thuốc màu cũng khô luôn rồi.”
Nữ tử đi ra từ trong bức tranh rồi đoạt lấy cuộn tranh ở trong tay Chử Sư Đạo, sau đó nghiêm túc treo nó lên tường.
Dường như nàng không hề phát hiện ra vẻ chết chóc dần dày đặc trên khuôn mặt của Chử Sư Đạo ở phía sau, chỉ quay về phía gương rồi xoa xoa làn da của mình, cũng không hỏi hắn muốn ăn cái gì mà đã đi tới bếp sau, chẳng mấy chốc đã có khói bốc lên, sau đó là mùi thơm thức ăn lan tỏa.
Chử Sư Đạo chống mặt bàn ngồi xuống, lấy một bầu rượu màu vàng ra rồi đặt lên bàn, sau đó mở nắp bình, đổ chất lỏng màu vàng óng mà hắn lấy được từ chỗ Như Tâm ra rồi đổ vào trong bầu rượu, không chút do dự.
Chẳng mất bao lâu, A Nhan đã bưng thức ăn đặt lên bàn, Chử Sư Đạo nếm thử một miếng:
“Mặn.”
“Không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”
A Nhan tức giận nói.
Rượu được rót vào hai chén, hai người nhẹ nhàng cụng chén rồi uống hết, không một ai câu nào.
Đó cũng không phải sự im lặng gượng gạo, chẳng qua là họ đã ở chung với nhau cả trăm năm, có gì muốn nói thì đều đã nói hết rồi. Dù đối phương thật sự muốn nói gì, chỉ cần chạm mắt là sẽ cảm thấy không cần lên tiếng.
“Có phải ngươi giấu ta cái gì đúng không?”
A nhàn nhìn Chử Sư Đạo với vẻ hơi nghi ngờ, hôm nay trong mắt hắn có thứ gì đó mờ mịt không rõ khiến nàng không nhìn thấu.
“Ta có giấu được ngươi cái gì?”
Chử Sư Đạo cười rồi lại nâng chén.
Chẳng mấy chốc, cả bầu rượu đã bị uống hết sạch.
“Rượu này lạ lắm, sao ta lại cảm thấy như đã say mất rồi.”
A Nhan đỡ trán, đầu óc hơi mê man.
“Ta cũng hơi say rồi.”
Chử Sư Đạo cười khẽ, chuyện cũ tan thành mây khói tựa như bụi mù, ngoài ra còn có cả chút sức sống mỏng manh còn sót lại trên người hắn cùng tan biến theo.
Một tiếng “keng” nhẹ vang lên, chén đĩa trên bàn cùng rung rung, Chử Sư Đạo gục xuống bàn, đột ngột qua đời.
Tiếng “loảng xoảng” vang lên, A Nhan đứng dậy va phải ghế:
“Ồ, ngươi...Ngươi là ai?”
Nỗi đau khổ còn chưa kịp bùng lên thì đã biến thành một mảnh mờ mịt, càng liều mạng nhớ lại, muốn nắm bắt được thứ gì đó thì tất cả đều tan thành mây khói.
Khuôn mặt nóng ran một cách khó hiểu, nàng sờ lên gò má thì đã thấy ướt đẫm, lệ tuôn như suối trào.
Cảnh “xuân” ngoài cửa sổ càng ngày càng rực rỡ.
…
Trong lúc tất cả mọi người đều bị “Nguyệt Ma” trong Thủy Nguyệt Bàn thu hút, Như Tâm lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện tên yêu ma đáng sợ kia giá lâm, còn thân thiết nói:
“Ngươi không sao chứ!”
Lý Thanh Sơn đang giao chiến với Phó Thanh Khâm, dù biểu hiện cực kỳ thản nhiên nhưng Như Tâm cảm nhận được rằng lòng hắn đang sốt sắng. Điều này không hề liên quan gì đến sự cẩn thận, bởi vì hành vi của Lý Thanh Sơn gần như không có sơ hở gì.
Lòng có linh cảm? Như Tâm rất khinh thường điều này, có linh cảm với hắn thì có ích lợi gì, nhưng rồi cũng không nhịn được mà lo lắng thay hắn, một lát sau thì nhớ tới sự tồn tại của “Vong Thủy”.
Nàng chưa bao giờ uống Vong Thủy, chỉ đi tìm vài phàm nhân mà thôi, dưới sự mê hoặc của số tiền lớn, không một ai cảm thấy hứng thú đối với trí nhớ của mình cả, thậm chí hoàn toàn không thèm nghĩ rằng có một vài người ở bên mình đáng giá hơn số bạc đó nhiều mà bán nó không chút do dự.
Có vẻ như hiệu quả cũng không tệ lắm,
Đương nhiên Vong Thủy của nàng không có uy lực như canh Mạnh Bà trong truyền thuyết, không thể xóa sạch tất cả ký ức của người ta, nếu không thì nàng cũng không dám đưa cho Lý Thanh Sơn uống.
Hiệu quả gần như trái ngược với Ức Thủy, Ức Thủy là muốn nhớ cái gì thì có thể nhớ lại cái đó, còn Vong Thủy là càng muốn nhớ cái gì thì sẽ quên cái đó. Lúc nàng luyện chế thì đã tham khảo phương pháp bào chế của Ức Thủy, chọn lực rất nhiều dược liệu có dược tính ngược lại rồi lại cải tiến thêm.
Chính vì như vậy nên mới có thể bảo đảm sẽ xóa sạch ký ức của vị mỹ nhân mà Chử Sư Đạo vẽ, đồng thời cũng đảm bảo nàng không mất đi trí thông minh.
Tuy rằng thần thú Giải Trĩ được ca tụng có thể phân biệt thị phi, nhưng chỉ có thể nhắm thẳng vào ý muốn chủ định, nhìn thấu lời nói dối mà thôi. Nếu trái tim đã lãng quên thì Giải Trĩ cũng không thể nào nhận biết được.
“Ngươi thấy dáng vẻ ta giống như không có chuyện gì sao?”
Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm Như Tâm, trong con ngươi không có vẻ xa lạ nào.
“Ngươi còn nhớ ta?”
Như Tâm kinh ngạc nói, hiện tại hẳn là hắn muốn nhớ cái gì thì sẽ quên cái đó mới đúng.
“Dù có quên ai thì ta cũng không quên được ngươi!”
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, tựa như đang liều mạng chống lại dược lực của Vong Thủy, phải khắc sâu bóng dáng nữ tử ở trong con ngươi vào trong lòng, vĩnh viễn không quên.
Trái tim Như Tâm nảy lên một cái, gò má ửng đỏ nhàn nhạt.
“Ngươi còn nợ ta rất nhiều đan dược đấy!”