Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 866 - Chương 866: Tam Thê Tứ Thϊếp

Chương 866: Tam Thê Tứ Thϊếp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 866: Tam Thê Tứ Thϊếp


Nhưng lời nói kế tiếp của Lý Thanh Sơn lại khiến Như Tâm hơi kinh ngạc, vẻ mặt lại như bình thường, còn mỉm cười nói:

“Chẳng phải ngươi đã dùng số đan dược còn lại để mua Vong Thủy rồi sao?”

“Lúc nào chứ!?”

“Ây da, ngươi quên mất rồi.”

“Người đừng dọa ta, ta không thể quên được đâu. Cho ta chút Ức Thủy đi, đó là thuốc giải đúng không!”

Lý Thanh Sơn vươn tay ra rồi nói, tuy rằng không thể lừa gạt sức mạnh thần kỳ của Giải Trĩ nhưng dưới sự trấn áp và khống chế ý niệm bản thân của Linh Quy, việc khắc chế uy lực của Vong Thủy cũng không phải chuyện khó.

Có điều đến lúc này đầu óc hơi ngơ ngác, cho nên mới đòi thuốc giải với người trước mặt.

Như Tâm không thèm nể mặt:

“Có bản lĩnh thì tự mình nghĩ ra đi!”

Lý Thanh Sơn hơi run:

“Ngươi tức giận à?”

“Ha?”

Như Tâm phục hồi tinh thần lại, nhưng lại phát hiện hình như òng mình hơi tức giận thật.

Lý Thanh Sơn cười nói chẳng chút ý tốt:

“Xem ra ta phải bàn bạc một chút với Quỳnh Chi.”

“Bàn bạc cái gì?”

“Nam tử hán đại trượng phu, thật ra tam thế tứ thϊếp cũng rất bình thường, có phải không?”

Lý Thanh Sơn cười hì hì, lúc trước dã tâm của hắn trên phương diện này không nhỏ, ngẫm lại thì đến cả tên Sở Thiên kia cũng có thể ôm ấp đề huề, cho nên hình như yêu cầu này của hắn cũng không quá đáng.

Suy nghĩ này sinh sôi nảy nở nhanh chóng tựa như cỏ dại, giờ ánh mắt hắn nhìn Như Tâm cũng đã hơi thay đổi.

Hai người vẫn nói chuyện bằng phương thức truyền âm, vì để tránh người khác phát hiện ra điều kỳ lạ gì nên họ đều nhìn thẳng phía trước, giao lưu với nhau bằng dư quang nơi khóe mắt.

Nhưng khi nghe đến câu này thì Như Tâm bỗng quay đầu lại, nở một nụ cười ngọt ngào rồi vận linh khí, giọng nói đánh vào màng tai Lý Thanh Sơn tựa như tiếng sấm:

“Cứ mơ đi!”

“Ta thắng!”

Lý Thanh Sơn lặng lẽ bật cười, đôi môi khép mở, còn cố ý “nói”.

Trước giờ, khi hai người ở bên cạnh nhau thì đều nói đùa không ngừng, ra sức kɧıêυ ҡɧíɧ đối phương để thắng. Lời nói đùa khi nãy có hơi thật, chỉ sợ ngay cả Lý Thanh Sơn cũng không nói rõ được.

Hắn chỉ cảm thấy xưa giờ ở bên cạnh Như Tâm đều rất thoải mái, lúc nãy hắn đã dùng Vong Thủy để vượt qua cuộc thăm dò tin tức của Phó Thanh Khâm. Tuy rằng Như Tâm không nghiên cứu sâu nhưng chắc chắn đã biết một ít bí mật của hắn: ví dụ như hắn thấy Phi Long trưởng lão, hay thậm chí là chuyện nhẫn Tu Di của Phi Long trưởng lão ở trong tay hắn.

Nhưng lòng hắn không hề lo lắng chút nào, còn có sự tin tưởng đến kỳ diệu. Thấy Như Tâm còn bực mình, Lý Thanh Sơn cười nói:

“Ngươi muốn giữ đan dược thì cứ giữ, chẳng qua chỉ là một bình dược mà thuộc, còn chưa đủ để ta quên ngươi đâu, ngươi cũng chẳng phải Mạnh Bà!”

Nghe xong lời này của Lý Thanh Sơn, Như Tâm không biết trong lòng mình thấy thế nào, chỉ là đột nhiên phục hồi tinh thần lại:

“Ta cũng không phải Mạnh Bà sao...Xem ra hiệu lực của Vong Thủy đối với tu hành giả cũng không quá mạnh, bên phía Chử đại sư không có vấn đề gì đâu nhỉ! Dù sao cũng chỉ là một bức họa mà thôi.”



“Sư phụ!”

Bách Gia kinh viện, khi cảm nhận được khí tức của Chử Sư Đạo biến mất, các đệ tử Họa gia không còn nhớ đến lệnh cấm nữa mà trực tiếp xông vào trong tinh xá, kinh sợ thét lên rồi đều không nhịn được mà tuôn nước mắt như mưa, tiếng khóc nức nở đau thương tràn ngập.
Lại thấy “Sư mẫu” đứng trước bàn ăn mà tay chân luống cuống, tuy rằng lệ rơi đầy mặt nhưng lại không mấy đau buồn, còn trông rất mờ mịt thì lòng mọi người đều hết sức bất mãn:

“Sự phụ đúng là ngốc nghếch, sao mà một bức họa đáng để lật đổ tâm huyết cả đời.”

Sau đó không ai để ý tới nàng nữa, cả đám cẩn thận đặt Chử Sư Đạo lên giường, đậy vải trắng lên rồi khiêng đi đặt ở chính đường, sau đó chờ đệ tử thân truyền Chử Đan Thanh về quyết định.

Tay nàng giơ lên lẻ loi ở giữa không trung, cũng không biết nên làm cái gì, cảm giác như là trở lại trăm năm trước, lúc vừa mới được vẻ ra.

Vẽ!

Nàng đột nhiên quay đầu nhìn bức không trắng tinh trên tường, nhìn con dấu đã phai thành màu đỏ sẫm ở trên góc giấy, cứ xem đi xem lại ba chữ “Chử Sư Đạo”.
Thiếu niên ở trong trúc hiên cau mày, dù cực kỳ không hài lòng với tác phẩm kém cỏi của mình nhưng vẫn dùng lực in lại con dấu của mình.

Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của họ.

Thời gian như nước chảy, ký ức tan thành mây khói kia lại tụ lại lần nữa.



“Yêu quái!”

“Chạy mau đi!”

“Yêu quái đến rồi!”

Đoàn người chạy tán loạn tứ phía trong tiếng thét chói tai, tình cảnh gà bay chó sủa, phố lớn ồn ào náo động bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Chỉ còn dư lại một hài tử tám đến chín tuổi ngồi ở giữa đường mà khóc lớn, vô số ánh mắt dồn lại từ khe hở cửa sổ ở hai bên đường lớn, mọi người đều run cầm cập trong lòng, nhìn yêu quái đi về phía hài tử kia mà đều cảm thấy hài tử đó lành ít dữ nhiều.

Tưởng tượng đến cảnh tượng tàn nhẫn sắp xảy ra, rất nhiều đôi mắt đều không nhịn được mà nhắm lại.
Trong Vân Vũ lâu, đám tu sĩ cũng thấy tình cảnh này qua Thủy Nguyệt Bàn, muốn giúp đỡ nhưng đã không kịp.

Bình Luận (0)
Comment