Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 867 - Chương 867: Nguyệt Ma Đến

Chương 867: Nguyệt Ma Đến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 867: Nguyệt Ma Đến


Hài tử ngẩng đầu lên nhìn bóng người đang rảo bước đi tới kia, nó sợ đến mức đờ người, tiếng khóc cũng im bặt. Bình thường, mỗi khi nó không nghe lời thì nương đều nói sẽ để yêu quái ăn nó. Sự đáng sợ của yêu quái đã ăn sâu vào lòng nó từ khi còn nhỏ, lúc này trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:

“Ta thật sự bị yêu quái ăn ư!”

“Tiểu tử, cản đường Bắc Nguyệt đại nhân sao, còn không mau cút!”

Lý Thanh Sơn nhe răng khiến hài tử kia giật cả mình rồi lập tức chạy sang ven đường. Sau đó, nó nghe thấy tiếng cười sang sảng truyền đến từ phía sau thì nhịn không được mà quay đầu lại, nhưng bóng dáng kia đã đi xa rồi, mái tóc đỏ đậm tung bay theo gió tựa như một ngọn lửa đang nhấp nháy.

Nó cảm thấy hình như yêu quái cũng không đáng sợ như lời mẫu thân nói.

Trong Vân Vũ lâu, cả đám tu sĩ Trúc Cơ đều hơi sững sờ, vậy mà hắn không ra tay ư? Chẳng hẳn là coi phàm nhân như loại giun dế, khinh thường nên không ra tay đúng không! Nhưng nếu là xem thường thì đã lên tiếng nói câu này rồi.

Sự khủng bố của Nguyệt Ma ăn sâu vào lòng họ bởi vì Nguyệt Ma đã gϊếŧ một lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ, đó là sự tồn tại uy hϊếp đến họ sâu nhất.

Lúc này Liễu Trường Khanh cũng yên lòng, xem ra Nguyệt Ma cũng không có ý tàn sát cả thành, nghĩ lại thì Nguyệt Ma chưa bao giờ thích đại khai sát giới với phàm nhân giống như Thạch Ma hay Huyết Ma, thậm chí không hề xâm phạm đến Bách Gia kinh viện họ.

Vương Phác Thực nhớ lại ngày xưa khi ở trên Thanh Đằng sơn, Nguyệt Ma cũng chỉ tiêu diệt Cô Phần lão nhân và Kim Kê lão nhân và tha cho các đệ tử Thanh Đằng sơn chạy trốn, hắn không phải loại yêu quái chém gϊếŧ bừa bãi.

“Nói vậy, hắn làm tất cả những chuyện này chỉ là nhằm vào Phó Thanh Khâm, thậm chí là Tru Yêu Minh. Đây là kiểu trả thù và phản kích cực kỳ hiển nhiên mà!”

Suy nghĩ này lởn vởn trong lòng mọi người trong Bách Gia, họ đột nhiên cảm thấy thực ra Nguyệt Ma cũng không quá đáng ghét, nếu không phải Tru Yêu Minh hùng hổ dọa người thì chưa chắc tình huống sẽ chuyển biến xấu đến bước này.

Phó Thanh Khâm trầm ngâm:

“Bắc Nguyệt à Bắc Nguyệt, quả nhiên ngươi không giống với yêu quái bình thường!”

Đôi môi màu hồng của Thu Hải Đường hơi cong lên, có cảm giác thoải mái như gặp lại cố nhân. Cảm giác của nàng không hề sai, bên dưới uy danh khủng bố của hắn là một trái tim nồng nhiệt đơn giản, khiến người khác cảm thấy có thể thân thiết. Khi thấy hắn xông vào đầm rồng hang hổ thế này, nàng cũng không khỏi lo lắng thay hắn.

Như Tâm cảm thấy Nguyệt Ma với vẻ mặt mờ mịt kia hơi quen mắt, lại nhìn sang Lý Thanh Sơn ở bên cạnh đang cau mày, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.

Lý Thanh Sơn dần dần thoát khỏi ảnh hưởng của Vong Thủy, tất nhiên phân thân ảnh trong gương cũng hồi phục tinh thần.

Kính Hoa Thủy Nguyệt, phân thân chính là ảnh phản chiếu của bản thể, bất kể bản thể chịu ảnh hưởng gì thì cũng đểu sẽ hiện lên trên phân thân.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Vân Vũ lâu ở trước mắt.

Lý Thanh Sơn vỗ đầu một cái, thầm nghĩ:

“Vừa thoát khỏi rắc rối, ta còn để phân thân tới đây làm gì?”

Hắn muốn quay đầu rời đi nhưng đã quá trễ. Lúc này hắn đang đứng ở một ngã tư đường, bốn phía đường phố không một bóng người, hàng loạt đôi mắt chứa đầy thù hận nhìn xuống từ trên những tòa kiến trúc cao to kia.
Gần như tất cả tu sĩ Trúc Cơ của Thanh Hà phủ đều ở đây, bao vây hắn.

Tất nhiên trong đó cũng có Lý Thanh Sơn, hắn lạnh lùng nhìn Nguyệt Ma, trên mặt không có chút sợ hãi nào, dường như có thể xông lên rồi hô to “Nguyệt Ma, chịu chết đi!” bất cứ lúc nào, quyết một trận tử chiến với tên yêu ma chấn động Thanh Hà phủ này.

Nguyệt Ma dùng một địch trăm, bình tĩnh không sợ hãi, bầu không khí xơ xác tiêu điều xông lên tận trời, nấn ná trên bầu trời Thanh Hà phủ khiến tất cả mọi người đều sốt sắng lên.

Trận pháp được kích hoạt, một tầng màn ánh sáng bao phủ Vân Vũ lâu, bảo vệ đám Luyện Khí sĩ ở trong đó. Ánh sáng đó làm sắc trời thay đổi, sau đó bao phủ toàn bộ Thanh Hà phủ.

Đám Luyện Khí sĩ trong Vân Vũ lâu đều yên lòng, có Luyện Khí sĩ còn hưng phấn đứng trước cửa sổ, rống to dù cách trận pháp:
“Nguyệt Ma đã thành cua trong rọ, lần này chết chắc rồi”

“Gϊếŧ yêu nghiệt này, báo thù rửa hận!”

Đa số Luyện Khí sĩ chỉ im lặng nhìn tên yêu ma đáng sợ trong truyền thuyết này:

“Hóa ra đây chính là Nguyệt Ma!”

Ngoài ra còn rất xem thường mấu Luyện Khí sĩ gầm rú kia:

“Có bản lĩnh thì đi ra ngoài đó mà gào!”

Các tu sĩ Trúc Cơ cau mày suy tính, vì sao Nguyệt Ma lại đến? Đám Dạ Du Nhân đâu? Họ tin rằng, chắc chắn Nguyệt Ma sẽ không ngu đến mức tự chui đầu vào lưới, làm sao mà họ biết được đó là do Nguyệt Ma uống nhiều, dù rằng không phải là rượu!

“Hahahaha!”

Một tràng cười điên cuồng vang trời, Lý Thanh Sơn nghiêng người cười ngả cười lui, để lộ toàn bộ hàm răng.

Tuy rằng chuyện này có sơ xuất nho nhỏ, có điều cùng lắm chỉ tổn thất một phân thân mà thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Trên đời cũng chẳng thiếu thuật phân thân cao siêu, phân thân cực kỳ linh hoạt, có thể có được một nửa sức mạnh của bản thể. Nhưng thường thì khi phân thân bị thương, bản thể cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí còn có tình huống phân thân sản sinh ra ý thức của chính mình, sau đó tách rời khỏi bản thể.

Bình Luận (0)
Comment