Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 868 - Chương 868: Chiến Thư

Chương 868: Chiến Thư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 868: Chiến Thư


Mà Kính Hoa Thủy Nguyệt của Lý Thanh Sơn hoàn toàn không có những nỗi lo này, dù đánh nát Kính Hoa Thủy Nguyệt thì cũng không thể làm bản thân bị thương chút nào.

Hoa bất động, Nguyệt không di chuyển thì ảnh trong gương cũng sẽ không thay đổi. Tuy rằng đôi lúc sẽ khiến việc điều khiển hơi phiền phức, nhưng sau khi tu thành Linh Quy Trấn Hải Quyết tầng thứ tư, tâm tư đạt tới Nhập Vi cảnh thì coi như đã giải quyết được phiền phức này.

Tiếng cười kia không chỉ khiến đám Luyện Khí sĩ đang ồn ào dừng lại, mà cũng làm cho các tu sĩ Trúc Cơ càng không dám manh động, nếu không có chỗ dựa thì Nguyệt Ma đâu dám làm thế này.

Như Tâm đứng ở chỗ cách Lý Thanh Sơn không xa, hiếm lắm mới lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, còn truyền âm nói:

“Có phải tên Nguyệt Ma này bị thần kinh không?”

Ngươi mới bị thần kinh, cả nhà ngươi đều bị thần kinh!

Lý Thanh Sơn nhíu mày, nghiêm túc nói:

“Nữ nhân không lĩnh hội được đâu, trên người tên Nguyệt Ma này có khí phách điên cuồng bá đạo, dù là quan hệ thù địch thì cũng không nhịn được mà phải khen một câu đỉnh!”

“Thật vậy sao? Không cảm thấy gì trơn!”

Như Tâm sờ cằm rồi lại đánh giá Nguyệt Ma, còn khuôn mặt Lý Thanh Sơn thì hơi nóng lên.

Nguyệt Ma đột ngột ngừng cười, nghiêm mặt nói:

“Phó Thanh Khâm, ta dám đến mà ngươi lại không dám ra gặp ta sao?”

Vào lúc tất cả các tu sĩ Trúc Cơ đều xuất hiện, trái lại không thấy Phó Thanh Khâm đâu.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, Phó Thanh Khâm hiện ra ở phía sau Nguyệt Ma, nghiêng người mà đứng:

“Chỉ là một phân thân thôi, có gì đáng để ta đến gặp chứ. Bắc Nguyệt, có lời gì thì cứ việc nói đi!”

Lý Thanh Sơn không quay đầu lại nhìn Phó Thanh Khâm, ra sức nghĩ xem đến cùng mình nên nói cái gì, cũng không thể nói là ta chỉ đi ngang qua, thực ra cũng chẳng có chuyện gì, các ngươi cứ bận việc của mình đi.

Lại có giọng Như Tâm truyền đến bên tai:

“Khí phách gì chứ, nếu ta có phân thân thì ta cũng dám làm thế.”

Lời này làm Lý Thanh Sơn tức giận đến mức hận không thể trực tiếp hóa thành bản thể yêu ma, sau đó bắt nữ nhân này lại rồi đánh thật hung ác.

Trong lòng hắn hơi nhộn nhạo, có khi đây là một cơ hội!

Nguyệt Ma nói:

“Phó Thanh Khâm, từ lâu đã nghe nói ngươi muốn quyết một trận tử chiến với ta, sao đợi lâu như vậy vẫn không có tí động tĩnh gì, hóa ra là đang nghiên cứu âm mưu cạm bẫy với đám người kia, khiến ta thấy rất buồn chán đó.”

“Bản thể của ngươi ở đâu, hiện tại ta có thể đánh với ngươi đấy.”

Phó Thanh Khâm đứng tựa vào kiếm, ánh mắt nghiêm nghị, không thấy một chút uể oải nào, không khác nào kiếm đã ra khỏi vỏ.

“Hỗn chiến một phen? Hay là trắng trợn gϊếŧ mấy tên yêu trong phía đối phương? Quá nhàm chán, ta chỉ muốn gϊếŧ ngươi, muốn diệt Tru Yêu Minh các ngươi mà thôi!”

“Quả nhiên là như thế!”

Liễu Trường Khanh nói trong lòng:

“Nếu yêu quái nào cũng thấu tình đạt lý như thế này thì tốt rồi.”

Nguyệt Ma nói:

“Ngày mùng 5 tháng 5 ở Thương Mang sơn mạch, chỉ có ngươi và ta, đến quyết một trận sống chết đi!”

Mọi người quay sang nhìn nhau, rõ ràng đại chiến sắp tới nhưng Nguyệt Ma lại phái phân thân đến đây hẹn đấu. Cái thời gian này thật sự quá kỳ quái.

“Thế còn trận chiến này?”

Phó Thanh Khâm vuốt nhẹ chuôi kiếm, thưởng thức sự thú vị trong giọng nói của Bắc Nguyệt.

“Cả ngươi và ta đều không cần tham gia, tránh quấy nhiễu đến nhã hứng quyết chiến.”

Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng bày tỏ mục đích thực sự, vậy cứ tránh né trận chiến này thôi!

Bởi vì hắn nhất định phải dùng thân phận Lý Thanh Sơn để tham chiến, nên Bắc Nguyệt không thể nào ra tay rồi. Tuy rằng phân thân có thể tráo giả làm thật, nhưng vừa ra tay là lộ ngay, chắc chắn không phải đối thủ của Phó Thanh Khâm.
Thế cuộc như vậy sẽ rất bất lợi cho hắn, vì vậy hắn muốn đề xuất biện pháp này, dùng hẹn đấu để ép Phó Thanh Khâm cũng không thể ra tay, như vậy hắn cũng có lý do lấy lệ với Chu Hậu, có thể nói là vẹn cả đôi đường.

“Phân thân thì sao?”

Phó Thanh Khâm cẩn thận hỏi.

“Tất nhiên cũng không tham gia.”

“Rất tốt, ta đồng ý!”

Phó Thanh Khâm kiên quyết nói, nhưng trong lòng cũng có dự tính của chính mình.

Mối uy hϊếp đến từ Nguyệt Ma rất lớn, nó không chỉ nằm ở phía sức mạnh của hắn, mà còn ở việc hắn dẫn dắt Dạ Du Nhân. Không có Nguyệt Ma chỉ huy, khả năng cao những tên Dạ Du Nhân kia sẽ mất đoàn kết, vô cùng có lợi cho họ, thậm chí còn trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả thắng bại của trận chiến này.

Sau khi hai người hẹn ước như vậy Phó Thanh Khâm có vẻ cực kỳ rộng lượng, còn để Liễu Trường Khanh mở trận pháp thả phân thân Nguyệt Ma rời đi.
Lý Thanh Sơn cười đắc ý, thực ra ta vẫn phải tham gia trận chiến này!

“Phó đạo hữu, chắc đây không phải là quỷ kế của yêu ma đâu nhỉ?”

Đám tu sĩ lại trở về trong Vân Vũ lâu, Liễu Trường Khanh lo lắng nói.

“Mời Liễu đại nhân dùng Vọng Khí thuật giám sát toàn bộ phương hướng ở Thanh Hà phủ. Ta sẽ cố thủ Vân Vũ lâu, chỉ cần hắn xuất hiện thì ta sẽ lập tức xuất chiến.”

Phó Thanh Khâm trầm ngâm, tuy hắn không thể ra tay nhưng có thể giao một ít bùa chú và đan dược cho tu sĩ Tru Yêu Minh thân tín, cái này đến từ Tàng Kiếm cung, hiệu quả uy lực cực mạnh, nhất định có thể khiến yêu tộc bị thương nặng.

Phân thân Lý Thanh Sơn trở lại động phủ dưới lòng đất, tất cả các chủ mẫu đều bị triệu tập lại, chờ xuất phát.

Bình Luận (0)
Comment