Chương 869: Khả Năng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 869: Khả Năng
“Nhân loại đã biết mệnh lệnh của Chu Hậu, giờ đang chuẩn bị ở Thanh Hà phủ, trận chiến này tuyệt đối không dễ dàng như lần trước.”
Một câu nói của Lý Thanh Sơn khiến tất cả mọi người khϊếp sợ, không đợi họ tiêu hóa tin tức này xong thì hắn đã nói tiếp:
“Ta sẽ không tham gia trận chiến này! Tất cả hành động đều do Dạ Lưu Tô chỉ huy, mệnh mệnh của nàng cũng là mệnh lệnh của ta!”
…
“Chủ nhân!?”
Đám người Dạ Lưu Tô đều tỏ vẻ không thể hiểu được, đại chiến sắp tới, hắn là chỗ dựa mạnh nhất của các nàng mà sao lại không tham gia?
“Ta đã hẹn đấu với Phó Thanh Khâm, quyết đấu vào ngày mùng 5 tháng 5, trước đó là lúc nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên sẽ không tham gia bất kỳ trận chiến nào, tương tự Phó Thanh Khâm cũng thế. Trận chiến này hoàn toàn dựa vào các ngươi rồi, tất nhiên chiến lợi phẩm thu hoạch được cũng đều thuộc về các ngươi!”
Giờ mọi người mới hiểu được ngọn nguồn câu chuyển, làm họ vừa vui vừa lo, sắc mặt u ám bất định.
Gϊếŧ địch mười ngàn, tổn thất tám ngàn, không giống như đánh lén ám sát, tác chiến chính diện với tu sĩ nhân loại chắc chắn nguy hiểm lớn hơn nhiều, có điều lợi ích khi gϊếŧ được một tu sĩ cũng cực kỳ mê người.
Nói xong những lời này, Lý Thanh Sơn bỏ rơi đám Dạ Du Nhân không thèm để ý tới nữa, trực tiếp đi thẳng về động phủ, chỉ thấy Mã Lục đang chiếm cứ bãi đá, rõ ràng mùa đông đã qua từ lâu nhưng kẻ này vẫn đang ngủ đông, ngủ cả ngày không biết trời trăng mây gió gì cả.
Trái tim căng thẳng của Lý Thanh Sơn cũng dần thả lỏng, cười nói:
“Cứ như ngươi này, tu hành mấy trăm năm rồi hơn nghìn năm, hoàn toàn không có cảm giác gì, chẳng trách lại ngốc như thế.”
Hắn vỗ cái đầu cứng của Mã Lục, thầm nói:
“Lần này ta nhất định sẽ tìm một viên yêu đan thích hợp cho ngươi.”
Chẳng bao lâu sau, Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba đã dắt tay nhau đến, Lý Thanh Sơn hỏi:
“Thương lượng ổn rồi?”
“Ừm, vẫn tập trung tấn công mỏ linh thạch, việc tàn sát phàm nhân và trở thành kẻ địch của vương triều Đại Hạ cũng không có lợi ích gì.”
“Ngươi có thể thấy rõ được điểm này là tốt.”
Lý Thanh Sơn nở một nụ cười, hắn cũng không muốn gặp phải thuộc hạ của mình ở trên chiến trường.
“Có điều, e là ta không áp đảo được các nàng.”
Trên khuôn mặt tinh xảo của Dạ Lưu Tô xuất hiện vẻ lo âu. Bất kể là thực lực hay là vai vế thì nàng đều kém một bậc, có hắn ở đó thì các chủ mẫu cũng không dám lỗ mãng, nhưng không có hắn thì chưa chắc.
“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Lý Thanh Sơn không để ý lắm, trong đám Dạ Lưu Nhân thì hắn cũng chỉ có cảm tình với hai người trước mắt, nói chính xác hơn thì thực ra chỉ có mỗi Dạ Lưu Ba.
Dù Dạ Lưu Tô được tính là thuộc hạ rất tốt, nhưng sự trung thành đối với hắn vĩnh viễn sẽ không cao hơn sự trung thành đối với lý tưởng, thậm chí Lý Thanh Sơn nghi ngờ cái kẻ tiết lộ tin tức cho Phó Thanh Khâm chính là nàng.
Trong đám Dạ Du Nhân đông đảo, e rằng kẻ giao lưu với nhân loại nhiều nhất chính là nàng, còn biết rõ về các tin tức trên mặt đất, chẳng qua không có chứng cứ và tổn thất thật sự nào nên hắn cũng lười truy cứu.
Nếu Dạ Lưu Tô chết đi thì Lý Thanh Sơn cũng sẽ tiếc nuối khó chịu, nhưng cũng sẽ chẳng đau buồn lắm, chỉ có thể coi như mất đi một thuộc hạ được việc, có điều Dạ Lưu Ba thì khác.
“Nếu Lưu Ba không muốn đi thì cũng ở lại đây đi!”
Khi ánh mắt Lý Thanh Sơn rơi xuống người Dạ Lưu Ba thì cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.
Tuy thực lực và đầu óc của Dạ Lưu Ba đều không sánh được với tỷ tỷ của nàng, nhưng lòng trung thành thì không một ai có thể sánh được, còn từng không màng sống chết vì hắn. Hắn cũng rất cưng chiều nàng, không hề sợ sẽ bị người khác chất vấn, hắn vẫn muốn nàng ở lại nơi an toàn.
“Cảm ơn chủ nhân, Có điều ta muốn giúp đỡ chút sức lực cho tỷ tỷ.”
Trong lòng Dạ Lưu Ba cực kỳ cảm động, có điều do dự một lát rồi vẫn nói thế này.
“Tùy ý ngươi vậy, có điều cẩn thận một chút, ngươi cầm mấy tấm bùa chú này để phòng thân đi, ta không cho ngươi cái này để đánh trận, đừng sử dụng tùy tiện.”
Lý Thanh Sơn lấy vài tờ xích phù ra rồi giao cho Dạ Lưu Ba.
“Chủ nhân.”
Dạ Lưu Ba nỉ non một tiếng rồi nhào thẳng vào lòng Lý Thanh Sơn.
“Lưu Tô, chăm sóc tốt cho nàng.”
Lý Thanh Sơn vỗ lên cặp mông vểnh của Dạ Lưu Ba.
“Ta biết rồi.”
Dạ Lưu Tô đồng ý, trong lòng hơi hâm mộ sự cưng chiều này, thậm chí còn có chút đố kỵ mà chính nàng cũng không muốn thừa nhận.
Theo mệnh lệnh của Chu Hậu, dưới lòng đất lạnh giá vắng lặng dần xôn xao tựa như dung nham phun trào.
Dưới sự chỉ huy của Huyết Ảnh và Long Oa, gần như tất cả yêu quái đều tham gia vào cuộc chiến này, chuẩn bị lên mặt đất đại khai sát giới.
Cùng lúc đó, trong Thanh Hà phủ.
Dù Nguyệt Ma tới cửa nhưng liên minh cũng đi đến thành công viên mãn.
Vọng Khí thuật là một loại pháp thuật đã có từ xưa, trong đó không chỉ có thuật nhận biết điều tra, còn có cả yếu tố bói toán báo trước, có thể nhìn ra số mệnh của con người, nhưng bây giờ gần như đã bị thất truyền.
Cái mà Liễu Trường Khanh sử dụng không phải loại Vọng Khí thuật này, nếu không thì cũng không thể nào thu hết ba ngàn dặm Thanh Hà phủ vào đáy mắt, mà loại thuật đó tên là Thiên Tử Vọng Khí thuật.