Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 870 - Chương 870: Bắt Đầu Rồi

Chương 870: Bắt Đầu Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 870: Bắt Đầu Rồi


Thánh tổ Hoàng để thành lập nên vương triều Đại Hạ là thiên tử cao quý, lo liệu cho bách tính, cũng phải gánh vác trách nhiệm chăm lo và bảo vệ vạn dân. Nhưng nói thì dễ chứ để mà thống trị được mấy trăm dặm Cửu Châu ngang dọc này thì khó lắm. Thế là ngài sáng tạo ra Thiên Tử Vọng Khí thuật, chỉ cần lên cao rồi nhìn ra xa là có thể thấy được tình hình khắp Cửu Châu.

Chữ “khí” này vừa là sức sống, vừa là nhân khí*.

*trong chữ hán việt thì chữ tình hình là “khí” tượng, sức sống là sinh “khí” và nhân khí.

Nếu chư hầu tuyên truyền nhân nghĩa, quốc thái dân an, cả người và vật đều thịnh vượng thì “khí” sẽ lớn mạnh theo, đó là đúng quy cách.

Nếu cai trị không ổn, khiến cuộc sống bách tính gặp khó khăn thì “khí” cũng suy sụp theo, khi đó thiên tử có thể triệu tập chư hầu đến để trách cứ trừng phạt.

Dựa vào thân phận của Liễu Trường Khanh thì tất nhiên không dám xưng là thiên tử, thậm chí cũng không được tính là Chư Hầu Vọng Khí thuật, chỉ có thể coi là Tri Phủ Vọng Khí thuật.

Chẳng qua ở Thanh Hà phủ này, chỉ có Liễu Trường Khanh mới có thể sử dụng thuật này, cũng chỉ giám sát được phạm vi Thanh Hà phủ mà thôi, nhưng nguyên lý hoạt động thì cũng tương tự như Thiên Tử Vọng Khí thuật.

Không cần sát hạch biểu hiện của huyện lệnh địa phương, chỉ cần vọng khí mỗi năm một lần theo lệ ở trong phủ thành, sau đó đối chiếu với khí tức của năm trước là có thể làm rõ thưởng phạt rồi.

Vào giờ phút này, Liễu Trường Khanh phóng tầm mắt nhìn ra, lòng không nhịn được mà thổn thức, gần như tất cả các nơi có khí đều đang suy bại, oán khí ở đó sôi trào, thậm chí khí ở nhiều bên còn trực tiếp bị cắt đứt, chứng tỏ nơi này đã không còn nhân loại tập trung lại sinh sống.

Nếu không có chiến tranh, chỉ cần thiên tử vừa lên cao rồi nhìn là có thể lập tức bãi chức tri phủ này của hắn.

Hắn xóa bỏ mấy suy nghĩ linh tinh, quan sát phương hướng khắp Thanh hà phủ một cách chăm chú, để đảm bảo rằng bất kể yêu tộc tấn công thành trì nào thì cũng có thể ứng phó kịp thời.

Không biết qua bao lâu, một nhánh khói khí hơi chấn động rồi dần suy yếu, mỗi một chút suy yếu đó chính là sự tan biến của vô số tính mạng, giờ đây trong làn khói đó tràn ngập sự hoảng sợ.

Liễu Trường Khanh đã thuộc nằm lòng địa lý nhân số ở Thanh Hà phủ từ lâu, nên lập tức nói:

“Đại Kim quan, có yêu tộc xâm lấn!”

Lời còn chưa dứt, một làn khói khí ở phương Bắc cũng cấp tốc suy bại.

Chẳng bao lâu sau đã có mấy chục làn khói khí rung chuyển, trải rộng khắp các phía đông nam tây bắc ở Thanh Hà phủ.

Có câu là thiên tử giận dữ, máu đỏ ngàn dặm, mệnh lệnh của Chu Hậu như núi, tàn sát trăm tòa thành tuyệt đối không phải nói để đó.

Trong lòng Liễu Trường Khanh cảm thấy nặng nề, liên tục báo ra các cái tên.

“Hàn Thiết Y và Hoa Thừa Tán nghe lệnh, tới Đại Kim quan, sau khi đến thì lập tức truyền tin tức của yêu quái về. Gặp kẻ yếu thì gϊếŧ, gặp kẻ mạnh thì lùi, không được ham chiến.”

Bên dưới tòa tháp cao, Hàn An Quân liên tiếp tuyên bố mệnh lệnh, các tu sĩ Trúc Cơ lần lượt bay lên trời, lao đến khắp nơi, bất kể có bao nhiêu danh vọng thì lúc này cũng chỉ đành bị coi như quân cờ mà sử dụng.

Cư dân trong thành đều đóng cửa khóa cổng.

Trên quảng trường, đám Luyện Khí sĩ ở bên ngoài cách đó vài vòng cũng chấn động khi thấy tình cảnh này, thời điểm thế này, họ còn không có tư cách làm quân cờ. Nhưng theo sự lan tràn của ngọn lửa chiến tranh, ai cũng không thể nào không thể đếm xỉa đến.
Trông tình huống bây giờ có vẻ nghiêm trọng nhưng mới chỉ ở giai đoạn thăm dò thôi, sau khi biết được hướng tấn công của phe yêu tộc thì sẽ điều binh khiển tướng thêm nữa.

Ban đầu Hàn An Quân còn bàn giao vài câu, đến lúc sau thì chỉ có tên và địa điểm.

“Lý Thanh Sơn, Cửu Hà thành.”

Nói đến tên của Lý Thanh Sơn, Hàn An Quân hơi dừng lại rồi nhìn hắn thật lâu.

Lý Thanh Sơn không nói hai lời, rút Huyễn Thủy Vô Hình kiếm ra, tàng hình ngự kiếm mà đi.

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.



Vào lúc Hoàng hôn, trên cánh đồng hoang bị ánh tà dương nhuộm đỏ, có một con linh dương lạc đàn vẫn cúi đầu gặm cỏ xanh ở dưới một gò núi nhỏ.

Có thể là do đang lúc giao mùa xuân hạ, cỏ xanh quá ngon nên nó quên cảnh giác, hồn nhiên không chú ý tới đôi con ngươi màu cam ở trong bụi có cách đó không xa đang nhìn nó chằm chằm, khi màn đêm dần kéo đến, đôi mắt kia lại tản ra ánh sáng lục.
Báo săn hạ thấp thân hình hơn rồi lặng lẽ tới gần, dường như linh dương nhận ra điều gì đó nên ngẩng đầu lên, nhưng đã quá trễ, thân hình mạnh mẽ của báo săn lao ra khỏi bụi cỏ nhanh như chớp rồi đánh gục linh dương, răng năng nó đâm vào cổ linh dương cho đến khi linh dương nghẹt thở.

Báo săn đang muốn hưởng thụ món ngon tới tay thì một tiếng nổ ầm vang trời vang lên, mặt đất hơi rung chuyển, sau đó lại một âm thanh khác và nó đang tiến gần đến, báo săn cảm nhận được nguy hiểm nhưng lại không nỡ bỏ con mồi đã tới tay.

Ánh tà dương nơi chân trời nhuộm gò núi thành một đường cong phát sáng, trong giấy lát, một bóng đen to lớn lướt qua gò núi, che khuất ánh tà dương nơi chân trời, tựa như một tòa núi cao, nó đè báo săn đến tan xương nát thịt.

Bình Luận (0)
Comment