Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 881 - Chương 881: Lớn Rồi

Chương 881: Lớn Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 881: Lớn Rồi


Thật ra hắn sớm đã không vừa ý thanh Huyễn Thủy Vô Hình kiếm này rồi, ẩn tàng thân hình chỉ hữu hiệu lúc bắt đầu, thậm chí sẽ bị một vài yêu tướng có lục thức nhạy bén trực tiếp nhìn thấu.

Mà uy lực của bản thân nó thật sự lại hơi yếu, nếu như không phải có một đạo kiếm khí đan điền kia, dù hắn có tiên phát chế nhân, cũng chẳng qua chỉ là kích nộ đối thủ, đến làm bị thương nặng cũng chẳng được.

Hiện tại hắn càng giống như thích khách hơn, "ẩn thân tiến lên, đan điền kiếm khí, thảo tự kiếm thư", nếu ba nhát rìu này dùng xong mà địch nhân còn không chết, chắc hắn cũng chỉ có thể chạy trốn ra xa ngàn dặm.

Nếu như có thể có một thanh trường kiếm pháp khí thì tốt rồi!

Chẳng qua pháp khí vốn là có thể gặp chứ không thể cầu, càng khó hơn là còn phải tương hợp với thuộc tính của hắn. Kiếm là lợi khí, thiên về tấn công, thuộc tính kim nhiều nhất, thuộc tính thủy ắt là ít nhất.

Hắn có trấn sơn chi bảo của Đồng Đỉnh sơn là "Tứ phương đồng đỉnh ", trái lại có thể thử tự mình luyện khí, đáng tiếc hiện tại thiên hạ rối loạn, hắn căn bản không có thời gian tĩnh tâm để học tập thuật luyện khí.

Thậm chí đến tu hành còn chê không đủ thời gian, chỉ có thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến tranh này thôi.

Lúc Lý Thanh Sơn quay lại Liên Nhạc sơn trời còn chưa sáng, mây mù bồng bềnh giữa những chóp núi liên miên trập trùng, thấm đẫm ánh trăng, làm cho người ta sinh ra một ý niệm tẩy trần, quên đi sát phạt chi tâm.

Lý Thanh Sơn không tự chủ mà thả chậm tốc độ lại, từ xa nhìn về động phủ của Như Tâm một lát rồi xuyên qua pháp trận thủ sơn, rơi xuống trước cổng động phủ, lập tức có một cỗ linh khí nồng đậm gột rửa toàn thân, trải qua một đoạn thời gian tích lũy, tác dụng của Bát Môn Kim Tỏa trận dần dần hiện ra.

Lý Thanh Sơn tiến vào động phủ, chỉ thấy Tiểu An đang khoanh chân ngồi, mái tóc như tảo biển đang buông xõa ra, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt lên, là đang tu hành.

Lý Thanh Sơn cũng không làm phiền nàng, lấy ra một hũ linh tửu, tùy ý ngồi dựa vào vách đá, uống một ngụm rượu, tâm trí cũng buông lỏng ra theo.

Nhìn bề ngoài thì Tiểu An đang ở tuổi dậy thì mười ba mười bốn tuổi, có câu thơ cổ là "Sính sính tha thướt mười ba dư, đậu khấu đầu ngọn tháng hai sơ" (Thiếu nữ tuổi dậy thì dáng điệu uyển chuyển xinh đẹp hệt như đóa hoa đậu khấu đang chớm nở vào tháng hai), dung nhan từng được Vân Vũ môn phán định là "Quốc sắc thiên hương” cũng bắt đầu triển lộ ra phong thái tuyệt thế.

Trên thân thể chưa vướng tơ tình đã có sự yêu kiều mềm mại của thiếu nữ, dáng vóc động lòng người đã rơi hết vào đáy mắt của Lý Thanh Sơn.

Nàng tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì không tiện, Lý Thanh Sơn lại cũng đã quen rồi, không hề có một chút ý niệm sắc dục nào, trái lại có chút vui vẻ.

Giống như là nhìn một gốc cây nhỏ, một cành hoa đang dần trưởng thành dưới sự chăm sóc tận tình của hắn.

Đương nhiên, thứ mà hắn tưới là máu thịt vô tận.

Da dẻ như ngọc thạch dưới ánh lửa chiếu rọi gần như trong suốt, bạch cốt bên trong lúc ẩn lúc hiện.

Chớp mắt là ngọc nữ quốc sắc thiên hương, chớp mắt lại là bộ xương khô khủng bố tĩnh mịch.

Dù là Lý Thanh Sơn cũng thoáng hiểu được thiền lý Phật tính trong đó, lại nhấp một ngụm rượu, khẽ cười, tu vi của Tiểu An càng thâm sâu hơn rồi.

Trải qua đoạn thời gian tu hành này, Tiểu An cuối cùng đã củng cố lại tu vi tầng thứ nhất của Chu Nhan Bạch Cốt đạo, việc cần làm đầu tiên sau đó đã không phải tiếp tục luyện niệm châu, cũng không phải tiếp tục tu bạch cốt, mà là trùng luyện nhục thân.
Chu Nhan Bạch Cốt đạo, bạch cốt đương nhiên là căn bản, chu nhan cũng không thể thiếu được.

Bạch cốt là tử, vạn sự đều thành không. Chu nhan là sinh, vạn tượng đều có.

Vế trước giống như tháng chạp hàn đông, đóng băng ba thước, vạn dặm không người. Vế sau lại như thời tiết đầu xuân, vạn vật nảy mầm, sinh cơ bừng bừng.

Chỉ có tương hợp hai vế lại với nhau, sinh tử như một, tự do chuyển hóa, mới tính là thật sự luyện thành Chu Nhan Bạch Cốt đạo tầng thứ nhất.

Không biết qua bao lâu, hỏa diễm dần dần tắt đi, tan vào trong thân thể, da dẻ của nàng tựa như ngọc ngà không tỳ vết, trắng sáng như tuyết, bóng bẩy lấp lánh như ngọc thạch, càng chất chứa sinh cơ với linh lực cuồn cuộn.

Sức mạnh của nàng vốn chỉ đến từ bạch cốt, bộ nhục thân này chỉ là một loại giả tượng, tuy vô cùng hoàn mỹ, có tư chất bất phàm, nhưng không hề mạnh hơn bao nhiêu so với một phàm nhân.
Nhưng mà lúc này, dung nhập vô số tinh hoa máu thịt, thân thể thiếu nữ yêu kiều mềm mại của nàng lại có sức mạnh cường hãn hơn cả yêu tướng bình thường.

"Thanh Sơn."

Tiểu An tựa đầu vào trong lòng Lý Thanh Sơn như chim non nép mình vào tổ.

Một cỗ hương vị kỳ dị như đàn hương lấp đầy trong lòng, chạm đến làn da như ngọc lạnh kia, cảm nhận được nhưng lại không thể diễn tả được sự mịn màng mềm mại đó, dù là ngọc đẹp thì cũng là ngàn lần hiếm có, giờ mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là "nhuyễn ngọc ôn hương" .

Lý Thanh Sơn sờ sờ mũi, đột nhiên có chút ngại ngùng, cuối cùng sản sinh một ý nghĩ "nam nữ khác biệt", lấy ra một bộ váy áo, một bên mặc vào cho nàng, một bên dạy dỗ nói:

"Nè, Tiểu An, ngươi đã không phải trẻ con nữa rồi, thân thể của con gái không thể tùy tiện cho người khác xem đâu, nâng tay!"
"Ngươi cũng không phải là người khác."

Tiểu An giơ cánh tay lên, mặc tay áo vào, kỳ quái nói.

"Ta cũng như vậy."

Lý Thanh Sơn nghiêm mặt.

Bình Luận (0)
Comment