Chương 882: Trúc Cơ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 882: Trúc Cơ
Tiểu An ngước nhìn Lý Thanh Sơn, tròng mắt như lưu ly chợt lóe lên, đột nhiên bật cười, như trăm hoa đua nở, làm Lý Thanh Sơn cũng hơi sững sờ.
"Ngươi cười ngốc cái gì?"
Tiểu An khẽ cười, lắc đầu, không nói.
"Quay người."
Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu không biết làm sao, không biết có phải là bởi vì thân thể biến lớn hay không, sự ngây thơ đã mất đi khá nhiều, giống như nàng trong một đêm đã lớn lên nhiều, có thêm nhiều tâm tư mà đến hắn cũng không đoán được.
Tiểu An ngoan ngoãn quay người lại, để Lý Thanh Sơn thắt đai lưng cho nàng.
"Tốt rồi, thật là giống một nàng công chúa."
Lý Thanh Sơn rất mãn ý quan sát đánh giá một phen.
Công chúa!
Tiểu An khẽ động trong lòng, cảm thấy cái xưng hô này có chút quen thuộc, một chút ký ức vụn vặt vừa hiện lên đã lập tức bị nàng quét sang một bên.
Lý Thanh Sơn đã rất nhiều năm không nhắc lại việc đưa nàng về nhà nữa, dường như nàng cũng quên sạch sẽ luôn.
Việc của ngày hôm qua, không cần nhắc lại, chỉ mong ngày mai đến, chỉ tiếc sớm nay qua.
Lý Thanh Sơn lấy ra mấy viên Chân Linh đan có được từ Vân Vũ lâu, nói ra ý định của mấy người Ma Bố Y.
Nghe những lời này, Tiểu An lại dựa dẫm vào trong lòng Lý Thanh Sơn, bắt đầu tu hành.
Không mất bao lâu, chân khí trong cơ thể nàng đều chuyển hóa thành linh khí, sau đó lại thổ nạp một trận, đến tận khi Âm Dương Ngũ Hành bảy loại linh khí tràn đầy đan điền mới dừng lại, mở miệng nói:
"Tốt rồi."
Chu Nhan Bạch Cốt đạo khó nhất nàng còn tu thành được, lại tu hành Vân Cấp Thất Thiêm thì tự nhiên là nước chảy thành sông, không chút khốn khó.
"Để những luyện khí sĩ khác nhìn thấy thì không thể không tức chết được."
Lý Thanh Sơn cười than một tiếng.
...
Vài ngày sau, trong Vân Vũ lâu.
Những người đứng đầu Tru Yêu minh và Bách Gia kinh viện lại tụ họp lại lần nữa.
Tin tức Lý Thanh Sơn truyền tới từ Liên Nhạc sơn làm cho mỗi người đều phấn chấn mong đợi, nghị luận tấp nập.
"Nàng thật sự đã Trúc Cơ rồi à? Nàng năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi đi!"
"Há chỉ không đến hai mươi tuổi, mấy năm trước nàng còn là phàm nhân đấy? So với nàng thì chúng ta đều thật tầm thường."
"Chờ bọn hắn tới tự nhiên sẽ rõ ràng rồi, ta lại muốn xem xem đến cùng nàng có gì lợi hại!"
Một đóa mây trắng từ trên trời giáng xuống, Lý Thanh Sơn và Tiểu An nối đuôi nhau đi tới.
…
Theo sự xuất hiện của Tiểu An, sân thượng của Vân Vũ lâu dần trở nên yên ắng.
Trước mắt Hoa Thừa Tán rực sáng, hiển hiện lên chút kinh diễm.
Bản thân hắn sinh ra đã có được gương mặt tuấn mĩ, những người thường ngày Thu Hải Đường, Hoa Thừa Lộ tiếp xúc ai ai cũng là mỹ nhân khó tìm trên đời, tình nhân trong mộng lại là tuyệt đại giai nhân như Cố Nhạn Ảnh.
Vốn tưởng rằng bản thân đã không còn loại cảm giác kinh diễm này, nhưng vào lúc này đây hắn lại không tự chủ được nảy sinh cảm giác kinh diễm. Điều càng khiến hắn khó mà tưởng nổi chính là, người khiến cho hắn phải kinh ngạc chỉ là một thiếu nữ nhỏ nhắn mười ba mười bốn tuổi.
Hôm nay Tiểu An ăn mặc cũng không có gì khác biệt, thậm chí có chút tùy tiện, nàng không quan tâm nhiều đến chuyện đẹp xấu, mà cái tên Lý Thanh Sơn kia cũng sẽ không muốn hết lòng chăm chút cho nàng, nhưng điều ấy cũng không tổn hại đến phong thái của nàng chút nào.
Trên mặt nàng cũng không có nụ cười động lòng người, chỉ là đảo đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn qua mọi người, đôi mắt nàng giống như là đầm sâu không sóng không ánh lên bóng dáng của bất kỳ kẻ nào hết. Nhưng biểu tình vô cảm này ở trên gương mặt nàng lại sinh ra một loại mị lực kỳ lạ không thể nói thành lời.
"Quỳnh Chi ơi Quỳnh Chi, ngươi thật sự là gặp khó rồi đây."
Hoa Thừa Tán không khỏi lo thay cho bạn tốt của mình, trong lòng thầm lẩm bẩm.
"Bất luận là Cố Nhạn Ảnh xa tận chân trời, hay là Như Tâm đương gần trong gang tấc, chỉ sợ cũng không thể sánh được với đứa bé này! Khi Thanh Sơn còn là luyện khí sĩ cũng không tiếc đối chống lại Thu Hải Đường vốn là Trúc Cơ vì nàng, không ngại chống lại một đám gia chủ, hiện tại thì sao? Còn tương lai thì sao?”
Thu Hải Đường đứng bên cạnh Hoa Thừa Tán, mặc dù đã cắt đứt tơ tình, nhưng hai người vẫn là bạn tốt. Tất nhiên nàng cũng sẽ không bỏ lỡ trận náo nhiệt hôm nay.
Qua bao năm, khi gặp lại Tiểu An vẫn không khỏi kinh ngạc, nàng không khỏi sinh ra chút tiếc nuối, còn có hâm mộ.
Tuổi còn nhỏ đã có mị lực như thế, nếu nàng chịu tu pháp quyết của Vân Vũ môn ta, đợi lớn lên chút nữa, người quen có thể chống lại được sao? Nếu ta cũng có phong thái như vậy, dù là si tình lang như tiểu Hoa đây cũng có thể khiến hắn thay lòng đổi dạ!
Chỉ cần một tướng mạo quốc sắc thiên hương thôi cũng đã đủ lắm rồi, điều đáng sợ hơn chính là, nàng còn có thiên phú tu hành khó tin bậc này. Phúc duyên của Lý Thanh Sơn quả thực quá tốt mới có thể nhặt được diệu nhân khó tin như vậy.
Mày liễu của Thu Hải Đường bỗng nhiên nhếch lên:
"Chẳng qua, đây có thật sự là phúc duyên không? Khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy, cũng không phải là nói chơi. Cổ ngữ nói rằng "quốc sắc xuất hiện, thiên hạ loạn’, vốn ta còn có chút hoài nghi, hiện giờ xem ra, quả nhiên không sai.”
"Thanh Sơn, đây là Tiểu An sao?"