Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 927 - Chương 927: Mệt Rồi

Chương 927: Mệt Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 927: Mệt Rồi


“Có một vị lão ca nói cho ta biết, nếu ngay cả vài câu ngông cuồng cũng không dám nói thì chẳng bằng trở về làm ruộng đi!”

Lý Thanh Sơn nào có cái gọi là lá bài tẩy lợi hại gì, chẳng qua hắn cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ khi chiến đấu với Chu Hậu đáng sợ ở dưới lòng đất chẳng thấy ánh mặt trời này thôi. Thất bại chỉ có con đường chết, thắng thì còn có phần thưởng không tệ.

Dù sống yên ổn một đời bình yên hạnh phúc ở trong sơn thôn thì cũng không thể huy hoàng xán lạn so với giờ phút này được. Hắn đã không để ý chuyện sống chết từ lâu, bây giờ hắn chỉ đang hưởng thụ mà thôi.

“Cố làm ra vẻ bí ẩn gì chứ!”

Chu Hậu La Ti cười khẩy, chớp mắt một cái mà thân thể màu xám bạc biến mất rồi hiện ra ở trước mặt Lý Thanh Sơn, hai tay nàng vung lên cao, tám bóng đen lập tức rít gào mà tới.

Tay, chân, đầu gối, khuỷu tay...mỗi một vị trí trên thân nàng đều có thể trở thành vũ khí trí mạng. Chúng đáp xuống trên người Lý Thanh Sơn tựa như một trận mưa rào gió lớn, gần như đầu, ngực, bụng và chân phải chịu công kích cùng một lúc.

Lý Thanh Sơn mất đi sự cảm ứng từ đất đá, dù dự đoán được động tác của Chu Hậu La Ti nhưng phản ứng lại không theo kịp tốc độ thay đổi chiêu thức của nàng.

Rầm rầm rầm rầm!

Tiếng nổ vang tựa như sấm rền không ngừng nã vào người Lý Thanh Sơn, kình khí phân tán, hang động vừa có dấu hiệu muốn sụp xuống lập tức bị dồn nén trở nên càng kiên cố hơn.

Tám chiếc chân khua khua tạo thành một loạt cái bóng lộn xộn, chúng cắt ra một loạt vết thương trên làn da cứng cỏi của Lý Thanh Sơn. Những vết thương vô cùng thảm thiết đó bị độc tố ăn mòn, nháy mắt một cái đã sâu đến mức thấy được tận xương.

Chỉ thấy một đống cái bóng màu xám bạc vờn quanh trái phải trước sau của Lý Thanh Sơn, xé rách và nuốt chửng từng thớ thịt của hắn. Điều mà Lý Thanh Sơn có thể làm chỉ là bảo vệ những bộ phận quan trọng.

Nhưng mà tiếng cười điên cuồng của hắn chưa bao giờ dừng.

Không để ý đến thân thể đầy rẫy vết thương, hắn không buông tha bất kỳ một cơ hội công kích nào mà đánh vào thân thể Chu Hậu La Ti nhờ vào dự đoán của linh quy, tựa như muốn dùng vết thương đổi lấy vết thương.

Chu Hậu La Ti cũng ăn mấy đấm nhưng phản ứng vẫn rất bình thường. Vì trên quả đấm của hắn không chỉ không sử dụng thần thông, mà ngay cả yêu khí cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ dựa vào lực mạnh thôi.

Sau khi giao chiến lần nữa, Chu Hậu La Ti lại dứt ra.

“Sao rồi, mệt à? Tiếp tục đi!”

Lý Thanh Sơn hỏi, dù rằng giờ người hắn chẳng có khối thịt nào hoàn chỉnh, xương cốt bên trong cũng đầy vết nứt. Khuôn mặt lại càng không dính líu xíu gì đến hai chữ tuấn tú.

Toàn bộ gò má trái của hắn đều bị sụp lõm xuống, đó là hậu quả của một lần đá chéo. Mà má phải thì lại càng khủng khϊếp hơn, dưới sự ăn mòn của độc tố, lợi và hàm răng của hắn đều lộ hết ra ngoài.

Tiếng “hô hố” phát ra từ cổ họng tựa như đang cười, nhưng không thể dùng cơ thịt trên khuôn mặt đểu biểu đạt tâm trạng này nữa. Chỉ có đôi mắt kia vẫn lấp lánh có hồn, còn nhìn chăm chăm vào Chu Hậu La Ti.

Hắn nói không sai, đúng là Chu Hậu La Ti đã thấy mệt mỏi, dù thể phách yêu soái mạnh mẽ thì cũng không thể duy trì loại cường độ tiến công thế này. Nàng nhìn Lý Thanh Sơn mà lòng vừa khϊếp sợ vừa nghi ngờ: Chẳng lẽ hắn không mệt sao?
Mà điều khiến nàng kinh ngạc nhất không phải cái này, dường như phản ứng và tốc độ của hắn đang dần tăng nhanh, hơn nữa còn cảm ứng cực kỳ nhạy với đòn công kích trí mạng, thường thường có thể né tránh vết thương trí mạng một cách hiệu quả nhất trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Đương nhiên cũng thường phải đánh đổi bằng một vết thương thảm thiết. Nếu không có linh quy yêu đan thay thế tác dụng của phần lớn các bộ bộ, hiện tại hắn đã ngã xuống rồi.

“Ta cần gì lãng phí sức lực ở trên một bộ thi thể chứ!”

Chu Hậu La Ti cười khẩy và nói, độc tố đã xâm nhập vào một một nơi trong thân thể hắn. Tuy rằng độc tố ở trên chân không mãnh liệt bằng độc tố khi nàng cắn trực tiếp, nhưng tích lũy từng chút một thì hiệu quả vẫn khủng khϊếp như cũ.
Hiện tại nàng chỉ cần chờ độc tố bùng phát là có thể phá tan hoàn toàn thân thể của Lý Thanh Sơn.

“Vậy e rằng ngươi phải thất vọng rồi.”

“Cái gì?”

Lúc này, viên yêu đan khó tiêu hóa của Cường Thạch ở trong trung Lý Thanh Sơn chợt bộc phát từng vòng hào quang màu vàng.

Đại Địa Thần Lực chính là thần thông kết nối với ý chí của đại địa vô tận, mà viên yêu đan thuộc tính Thổ này chính là tập hợp tinh hoa của đại địa. Trong lúc bình thường, nó sẽ không bằng lòng bị tiêu hóa đâu.

Nhưng vào lúc này, thân thể của hắn gần như gục ngã trước giây phút sống còn, bốn phương tám hướng trước sau trái phải đều đưa ra sự cứu viện với hắn, muốn cứu vớt đại nhi tử sắp chết là hắn này.

Yêu đan của Cường Thạch cũng bị kích động, nó xoay tròn rồi phóng từng luồng yêu khí ra, hòa vào trong thân thể hắn.
Vết thương trên người hắn khôi phục với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, máu độc màu đen chảy ra từ miệng vết thương. Độc tố còn sót lại đã không còn là phiền phức gì lớn, vì sau khi tiêu hóa xong yêu đan của Cường Thạch thì thể phách của hắn đã ngàng càng mạnh mẽ hơn.

Chu Hậu La Ti cũng không khỏi sửng sốt, nàng không biết vị trí của yêu đan Cường Thạch, còn tưởng rằng trong thân thể của Lý Thanh Sơn có ẩn giấu thần thông chữa trị vết thương.

Bình Luận (0)
Comment