Chương 930: Ngộ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 930: Ngộ
Một bàn tay bỗng chạm vào hạ thân hắn rồi nhẹ nhàng xoa nắn, chiếc lưỡi đỏ tươi thì liếʍ gò má hắn, sau đó kề bên tai hắn và nói:
“Hầu hạ ta cho tốt thì ta sẽ cho ngươi sống thêm một quãng thời gian. Nếu làm ta hài lòng, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, để ngươi tiếp tục chỉ huy Dạ Du Nhân, cống hiến cho ta.”
Đối với kẻ đang tuyệt vọng mà nói, còn có điều gì hấp dẫn hơn hy vọng, giống như người chết chìm vậy, dù chỉ có một cọng cỏ thì cũng liều mạng nắm lấy.
Cho một tia hi vọng rồi thuần phục hắn từng chút một, cuối cùng lại gϊếŧ hắn bằng cách tàn nhẫn nhất, đây là kết cục mà nàng quyết định cho hắn, chỉ có như vậy thì mới xoa dịu được sự tức giận trong lòng nàng.
“Trên người ta còn một thứ mà tơ nhện của ngươi không thể xuyên qua được.”
Lý Thanh Sơn cười nói.
“Thứ gì?”
“Xương.”
Có thể nói, xương cốt toàn thân Lý Thanh Sơn là bộ phận cứng rắn nhất toàn thân hắn, dù tơ nhện không gì không thể xuyên thủng cũng chỉ xuyên qua được da thịt hắn mà thôi, sau đó đành lách qua từng chiếc xương kia.
Lúc này, bỗng một suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn.
Hổ chết còn xương!
“Thế thì tự tay ta sẽ bẻ gãy chúng.”
Chu Hậu La Ti dữ tợn nói, chợt thấy toàn thân Lý Thanh Sơn rung rung rồi hơi chuyển động, khiến nàng lấy làm kinh hãi.
“Dù tất cả tứ chi phủ tạng đều bị xuyên qua, nhưng xương của ta vẫn chuyển động được.”
Xương cốt của Lý Thanh Sơn lập tức chuyển động, nỗi đau đớn kịch liệt không thể hình dung truyền khắp toàn thân hắn, tất cả máu thịt bị tơ nhện ghim sâu đều bị kéo ra nhưng da thịt vẫn không nhúc nhích, dường như suýt chút nữa muốn tách rời máu thịt.
Máu tươi chảy xuôi theo tơ nhện, chớp mắt một cái đã thấm đẫm mặt đất.
Dù điều này chẳng khác gì cực hình lăng trì xử tử thì nàng vẫn như rất hưởng thụ.
Chu Hậu La Ti lại lộ ra nụ cười, nàng thích nhất là loại giãy dụa sắp chết trong tuyệt vọng này, nhưng nàng không hài lòng lắm về biểu cảm của Lý Thanh Sơn.
Mặt hắn không hề vặn vẹo vì đau đớn, thay vào đó là một nụ cười khiến nàng nhớ tới một người.
“Cảm giác này, e rằng chỉ có mụ điên Tiền Dung Chỉ kia mới chịu đựng được, lão tử không thể thua trong tay nàng, không thể thua chính mình!”
Đột nhiên, Lý Thanh Sơn cảm thấy như “thể hồ quán đỉnh”, sáng tỏ thông suốt.
“Ta hiểu rồi!”
Ảo ảnh Hổ Ma lại hiện ra trong thức hải hắn lần nữa, vẫn là dáng vẻ ngửa đầu thét dài, rõ ràng bốn phía không có kẻ địch nào nhưng nó lại giương nanh múa vuốt như thể chiến đấu với thứ gì đó, tựa như đã bị sát ý xâm chiếm não và rơi vào trong cơn điên cuồng.
Hổ Ma Luyện Cốt lòng cuồng loạn!
Nhưng lần này, Lý Thanh Sơn nhìn thấy thứ hoàn toàn khác, Hổ Ma phát điên và chiến đấu không phải là do không biết kẻ địch là ai.
Dù hủy diệt thiên địa, sát hại muôn dân thì kẻ địch mãi mãi chỉ có một, đó là chính mình.
Nếu không thể chiến thắng chính mình, dù đánh bại bao nhiêu đối thủ thì vẫn là kẻ yếu.
Kẻ thắng người ta thì mạnh, kẻ thắng chính mình còn mạnh hơn.
Mà kẻ địch này còn không thể đánh bại mãi mãi, chỉ có cách chiến đấu không ngừng, hết lần này đến lần khác, chiến thắng nỗi sợ hãi, chiến thắng sự đau đớn, chiến thắng sự thất bại và chiến thắng cả thách thức.
Dù quên đi tất cả, rơi vào điên cuồng thì cũng không dừng lại.
“Ta cho rằng Hổ Ma tầng thứ tư giống như Hổ Ma tầng thứ ba, phải kíɧ ŧɧíɧ sát ý và tiềm lực dưới sự áp lực sống còn ở bên ngoài thì mới đột phá được. Hóa ra lại không phải như vậy. Đây mới là chủ ý chiến đấu không ngớt của Hổ Ma.”
Trong nháy mắt khi Lý Thanh Sơn hiểu ra, một luồng lệ khí mãnh liệt lao ra khỏi người hắn, ngông cuồng và hung hăng như muốn chiến một trận với trời đất.
Chu Hậu La Ti hơi khϊếp sợ mà lùi về phía sau một bước, nhưng lại không hề thấy xấu hổ. Nàng cảm nhận rõ ràng rằng Lý Thanh Sơn lại đột phá, khiến nàng cảm thấy nguy hiểm tựa như một cây đao ma mở ra phong ấn.
Chẳng qua nàng lại lập tức yên lòng và lộ ra nụ cười mỉa mai, người bị thương năng, toàn thân không có một tia yêu khí nào, dù có đột phá thế nào đi nữa thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng sao?
Một luồng yêu khí không biết đến từ đâu cuồn cuộn truyền vào thân thể Lý Thanh Sơn tựa như đang đáp lại suy nghĩ của nàng.
Linh quy yêu đan bỗng sáng lên!
…
Đúng là yêu khí của Lý Thanh Sơn đã kiệt quệ, nhưng trong cơ thể hắn lại có một loại năng lượng có thể chuyển hóa thành yêu khí, hiệu quả còn tốt hơn bất kỳ loại đan dược nào.
Đó chính là nguyện lực trong Đại Diễn thần phù.
Lý Thanh Sơn vẫn luôn không sử dụng Đại Diễn thần phù cũng không phải vì phòng ngừa chu đáo, nghĩ đến đúng vào lúc nào sẽ đột phá Hổ Ma tầng thứ tư. Mà là do tình huống nãy, dù hắn có chuyển hóa toàn bộ nguyện lực thành yêu khí thì cũng chỉ giúp hắn chống đỡ thêm một quãng thời gian mà thôi.
Chẳng bằng cứ tiết kiệm rồi nghĩ cách dùng Đại Diễn thần phù thay đổi khôn lường này, làm sự đảm bảo cuối cùng. Cuối cùng nó cũng phát huy tác dụng kỳ diệu vào giờ phút này.
Chu Hậu La Ti nhận ra có điều không ổn thì đánh một chưởng định cắt cổ Lý Thanh Sơn, tay nàng mới đến giữa không trung thì đã hóa thành màu xám bạc, muốn trực tiếp chặt đầu hắn.