Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 934 - Chương 934: Tới Tới

Chương 934: Tới Tới - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 934: Tới Tới


Vượt khỏi dự liệu của Lý Thanh Sơn, Chu Hậu La Ti không hề phí sức phản kháng, mà là từ từ nghiêng đầu lại, dường như sợ hãi chọc giận hắn, trên khuôn mặt yêu diễm hiện ra thần sắc mềm yếu mà hắn chưa từng thấy:

"Ngươi thắng rồi!"

"Vậy ư?”

Lý Thanh Sơn vui vẻ trong lòng, nhưng lại có một tia thất vọng, nhìn Chu Hậu cao ngạo không ai bằng này đang thần phục dưới thân hắn, tự có một cảm giác hưng phấn vui sướиɠ vô cùng. Nhưng hắn còn có một tâm bạo ngược còn chưa kịp thi triển ra mà!

"Ngàn năm nay, ngươi là người đầu tiên đánh bại ta, cũng là người đầu tiên làm ta thỏa mãn như vậy, ta nguyện ý trở thành là nữ nhân của ngươi, vì ngươi sinh ra hài tử cường đại."

Chu Hậu La Ti chầm chậm ngồi thẳng người dậy, ôm chặt Lý Thanh Sơn, hai viên thịt mềm mại như tan chảy ra dán vào trên l*иg ngực cứng rắn của hắn, đôi môi đỏ chót nhè nhẹ hôn lên đầu vai của Lý Thanh Sơn, một đường đi thẳng lên cổ gáy của hắn.

Trong cuộc giao hoan vừa qua đi không lâu kia, nàng cũng đã hôn qua hắn vô số lần, nhưng lại chưa từng có tư thái thuần phục ôn nhu như thế.

Dường như Lý Thanh Sơn cũng bình tĩnh lại sự bạo ngược trong lòng, úp mặt vào trong mái tóc của nàng, ôn nhu vỗ về, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang rất hưởng thụ.

Nụ hôn của Chu Hậu La Ti càng kịch liệt hơn, thần tình lại bất ngờ phát sinh biến hóa, hung hăng cắn xuống. Ẩn tàng dưới đôi môi mềm mại là răng nanh sắc nhọn, trong đó ẩn chứa độc dịch mãnh liệt nhất.

Chỉ cần trong một lần toàn bộ tiêm vào trong cơ thể hắn, rất nhanh sẽ có thể lan tràn đến phần đầu, nàng sẽ có thể chuyển bại thành thắng, chí ít có thể thoát ly cái l*иg giam này, khôi phục chút yêu khí, ý đồ tái chiến.

"Ta biết ngay ngươi là chó không đổi được tật ăn cứt, ngoài ra, muốn làm nữ nhân của ta, ngươi cũng không có cái tư cách này!"

Lý Thanh Sơn chỉ thấy cổ gáy hơi đau, nụ cười không đổi, nắm chặt lấy tóc của Chu Hậu La Ti kéo mạnh ra.

Sớm trước khi nàng phát động công kích, Linh Quy yêu đan đã truyền tới cảnh báo rõ rệt. Nàng còn chưa kịp tiêm độc tố vào, âm mưu đã bị Lý Thanh Sơn triệt để hóa giải. Chỉ để lại hai điểm đỏ nhàn nhạt.

"Bắc Nguyệt, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi, lột da của ngươi! Ăn thịt của ngươi!"

"Ha ha ha ha, ta có chút hiểu được tâm lý biếи ŧɦái của ngươi rồi, nghe địch nhân đang không thể phản kháng được nói mấy lời si tâm vọng tưởng này, thật CMN đã quá, chúng ta vẫn nên đổi một tư thế tốt hơn đi!"

Lý Thanh Sơn đứng dậy, ấn đầu của Chu Hậu La Ti xuống đất, cường hành lật người nàng lại, nhìn mà sáng cả mắt.

Khác với nguyên hình hung dữ, hình người của nàng cực đẹp, chẳng qua dù đã giao hoan vô số lẫn nhưng cũng chưa từng có cơ hội thưởng thức từ góc độ này, đại khái là tuân tuân theo nguyên tắc không giao lưng cho địch đi!

Cặp mông tròn trịa của nàng vô cùng đầy đặn, vểnh cao lên dưới sự giãy dụa của nàng, lấp lánh ánh sáng. Mà ở eo thì lại chợt thắt lại, mảnh khảnh vừa đủ một nắm tay, thậm chí có cảm giác hơi khoa trương, còn đường nét ở sống lưng thì cứ gọi là cực mỹ.

Mà bộ ngực nhìn cũng nở nang quá đỗi, trừ bốn chữ “thân hình ma quỷ”ra thì thực sự không tìm ra từ ngữ gì càng thích hợp hơn để hình dung.

Lý Thanh Sơn nhe răng cười, phần thưởng này. Ta rất thích!

"Ngươi dám……Ta sẽ tự bạo yêu đan!”

Chu Hậu La Ti liều mạng quay đầu lại, hung dữ uy hϊếp.

"Được rồi, không có uy hϊếp trí mạng ngươi sẽ tự bạo yêu đan à, nói chuyện đừng giống như nhân loại thế. Cứ cho là tự bạo thật, lời lão tử đã nói ra cũng tuyệt đối không thay đổi.”

Lý Thanh Sơn cuồng tiếu, đột nhiên cúi người xuống, ôn nhu nói bên tai nàng:
"Thân ái à, ta tới đây."

……

Trong Chu Võng thành là một mảnh tĩnh lặng, Dạ Du nhân cẩn thận dừ chằng như như giẫm trên băng mỏng mà quay lại, xác nhận không có bất kỳ khí tức và tiếng động gì mới hơi hơi yên tâm, lại vẫn không dám tiến vào trong thành.

Trên một bãi đất trống nơi nham tương giao với lưu thủy bên dưới Chu Võng thành, sáu thị tộc lớn, tụ tập ở một chỗ, nhỏ giọng nghị luận dồn dập.

"Bắc Nguyệt đại nhân thật sự đã đi vào tẩm cung của Chu Hậu đại nhân à?"

"Không chỉ vào rồi, mà còn...Xem ra là lành ít dữ nhiều rồi."

"Xem ra chúng ta lại sắp quay về dưới sự thống lĩnh trực tiếp của Chu Hậu đại nhân rồi, Bắc Nguyệt, hừ, ta thấy hắn là cuồng vọng đến váng đầu rồi, chỉ dựa vào một yêu tướng cỏn con như hắn mà có thể sống sót trốn thoát dưới tay yêu soái ư? Hiện tại đã biến thành mỹ thực của Chu Hậu đại nhân rồi."
"Hừ, chủ nhân tuyệt đối sẽ không chết, chỉ mấy nữ nhân ngu xuẩn như các ngươi cũng xứng nghi ngờ sức mạnh của chủ nhân à!"

Nghị luận của các Dạ Du nhân đều chỉ là những lời thì thầm, dường như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của tòa thành này. Nhưng giọng nói này lại cao vυ"t lên, tràn đầy sự tự tin không gì sánh được, giống như lôi đình xé nứt mây đen.

Dạ Minh Châu vọt lên, ánh mắt lăng lệ quét qua từng Dạ Du nhân.

Tất cả Dạ Du nhân đều khép mồm lại, từng ánh mắt đều tập trung ở trên người Dạ Lưu Ba, đầy sự bất thiện.

"Dạ Lưu Ba, phản đồ cáo mượn oai hùm này, giúp Bắc Nguyệt đàn áp chúng ta, chúng ta còn chưa kịp tìm ngươi đòi nợ, hiện tại lại dám nhảy ra, đã chuẩn bị xong để lấy cái chết chuộc tội hả!"

Một vị chủ mẫu âm độc nói, thần tình của các Dạ Du nhân âm u trầm mặc, nhất thời, không biết bao nhiêu thanh chủy thủ đoản kiếm đã được lấy ra.
Từng cái bóng đen như ẩn như hiện, tùy thời sẽ tan vào trong bóng tối, triển khai thích sát trí mạng.

Bình Luận (0)
Comment