Chương 938: Muốn Đi Đâu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 938: Muốn Đi Đâu
"Có thể, chẳng qua không phải một nửa, mà là tất cả. Từ nay mệnh lệnh của ngươi chính là mệnh lệnh của ta. Tẩm cung của ta ngươi có thể tùy ý ra vào, theo cách nói của nhân loại thì ngươi chính là trượng phu của ta rồi."
Chu Hậu La Ti bình tĩnh nói. Cuối cùng còn nở một nụ cười yêu diễm làm người ta không rét mà run.
"Ngươi đang muốn mưu sát chồng!”
Lý Thanh Sơn ha ha cười lớn, một lời nói trúng động cơ của nàng.
Chu Hậu La Ti sợ nhất chính là Lý Thanh Sơn sẽ trốn mất dạng sau những chuyện này. Dựa vào năng lực ẩn tàng khí tức của hắn, đúng là nàng không thể tìm được. Dựa vào sức mạnh của hắn, cho dù là đi sang những châu khác thì cũng rất là nhẹ nhàng. Thế là liền bày ra mồi nhử, chỉ vì giữ hắn lại bên trong lãnh địa này.
Nàng tin rằng chỉ cần đánh lại một trận, nhất định sẽ chém chết hắn. Trên thực tế, hiện tại nàng đã có chút ngo ngoe muốn động, trong một thời gian ngắn ngủi, yêu khí của nàng đã khôi phục lại khá nhiều.
"Ta khuyên ngươi vẫn nên đợi đến khi có thể nắm chắc phần thắng hãy đến khiêu chiến ta. Lần tới, ta cũng không nhất định sẽ khoan dung thế này đâu!”
Lý Thanh Sơn cười rồi nắm lấy cằm của Chu Hậu La Ti, lắc lắc đầu của nàng.
"Để ngươi không nghi thần nghi quỷ, sợ hãi lo lắng, cũng miễn để ta tìm không thấy ngươi, chúng ta hẹn thời gian cho lần gặp mặt tiếp theo đi!"
Chu Hậu La Ti cười nói, bàn tay nhè nhẹ xoa qua bộ ngực đầy đặn, còn sợ mồi nhử quá nhỏ, hắn không chịu mắc câu. Lúc này, nàng đã triệt để trở lại thành kẻ đi săn lạnh lùng kia.
"Hiện tại, thân là một trong những kẻ thống trị vùng lãnh địa này, ngươi nói cho ta biết, đến cùng thì thứ ở bên trong nham tương kia là gì?”
Lý Thanh Sơn hỏi ra nghi hoặc đã ẩn giấu tại trong lòng rất lâu rồi.
Sắc mặt của Chu Hậu La Ti thình lình đột biến, vui buồn bất định, tựa như đang lo lắng nên hay không trả lời, nên trả lời thế nào.
"Ngươi muốn biết cái gì về ta?"
Nàng còn chưa kịp mở miệng, sắc mặt của Lý Thanh Sơn cũng thay đổi theo, một thanh âm non nớt mà già nua trực tiếp vang lên trong đầu hắn. Cách nói này có lẽ có chút kỳ quái, nhưng lại là cảm nhận chân thật nhất của hắn, thanh âm kia non nớt như tiếng khóc đầu lòng của trẻ con, lại già nua như một câu di ngôn cuối cùng của người già đã trải qua tất cả đau thương tang điền.
Lý Thanh Sơn rùng cả mình, chẳng lẽ đây chính là...Ở đây cách đáy lòng đất phải đến vài trăm dặm mà!
Nhưng lập lức bình tĩnh lại, hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là ngươi là ai?"
Lý Thanh Sơn sững người, không biết trả lời như thế nào.
Thanh âm kia nói tiếp:
"Thôi, chuyện này cũng không quan trọng."
"Vậy thì cái gì mới quan trọng?"
"Ngươi muốn đi đến đâu?"
"Ngươi sẽ không muốn hỏi ta từ đâu tới chứ!”
Lý Thanh Sơn cười nói, vừa mở miệng là ba câu hỏi cuối cùng của đời người, tên này sẽ không phải là bảo vệ chôn sâu dưới lòng đất đi?
Thanh âm kia trầm mặc, không biết có phải bị Lý Thanh Sơn nói trúng rồi hay không.
Lý Thanh Sơn liền cười lớn nói:
"Ta tên là Bắc Nguyệt, đến từ nơi đến, đi về nơi cần đến!"
"Lời này rất có thiền lý."
"Rốt cục ngươi là người hay là yêu?"
Thật ra Lý Thanh Sơn muốn làm rõ nhất không phải chuyện này, mà là hắn là địch hay là bạn? Hiển nhiên Chu Hậu La Ti có biết hắn, theo lý mà nói bọn hắn là người chung đường, nhưng Chu Hậu La Ti dù ở ranh giới sống chết cũng chưa từng xin hắn giúp đỡ. Mà hắn rõ ràng có thể cảm tri được mọi việc xảy ra ở đây, lại chỉ khoanh tay đứng nhìn.
"Ngươi thật sự tên là Bắc Nguyệt? Ngươi lại là người hay là yêu?"
Lý Thanh Sơn vẫn cười như cũ, ý cười trong mắt lại nhạt đi, chẳng lẽ hắn ta nhìn ra điều gì à? Thân phận nửa người nửa yêu là bí mật lớn nhất trên người hắn, một khi bị lộ ra thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Nếu chỉ là một tên gia hỏa tầm thường thì Lý Thanh Sơn đã có ý muốn gϊếŧ người diệt khẩu rồi, nhưng mà “đứa trẻ”dưới đáy đất kia hiển nhiên không phải là người hắn có thể diệt khẩu được.
"Có lẽ hắn ta cũng không thể khẳng định được nên mới hỏi như vậy, nói không chừng chỉ là thăm dò, ta không thể tự làm mình rối loạn được!"
"Thôi, điều này cũng không quan trọng!"
Lý Thanh Sơn đang lo lắng nên trả lời thế nào, thanh âm kia lại ngắt lời, làm trong lòng hắn rất khó chịu.
“Vậy thì cái gì mới quan trọng?”
Lý Thanh Sơn vừa nới ra miệng đã cảm thấy có chút quen tai, quả nhiên, thanh âm kia lập tức đáp lại:
"Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi muốn đi đến đâu?"
"Ta muốn đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?"
"Có liên quan đến ta, bởi vì chúng ta muốn đi đến cùng một nơi."
"Vậy ngươi nói xem ta muốn đi đâu?"
"Lên trời."
"Sao ngươi biết được?”
Lý Thanh Sơn thầm giật mình.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết rằng ý đồ của ngươi không nhỏ. Ếch ngồi đáy giếng, cả đời tu hành, không phải là vì leo lên mép giếng, nhìn xem thiên địa bên ngoài ư?”
Trong thanh âm vẫn luôn bình tĩnh hòa hoãn, không có bao nhiêu ngữ điệu kia đột nhiên kích động lên, có thêm một cỗ hào tình cái thế.