Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 937 - Chương 937: Khi Yếu Sợ Mạnh

Chương 937: Khi Yếu Sợ Mạnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 937: Khi Yếu Sợ Mạnh


Vấn đề là, Lý Thanh Sơn chỉ là một yêu tướng, còn là thủ hạ của nàng, dưới tình huống thực lực kém hơn nàng lại bị hắn dĩ hạ phạm thượng, lấy yếu thắng mạnh, trong lòng nàng tự nhiên là tràn đầy không phục và phẫn nộ.

Lý Thanh Sơn tuyệt đối không nghĩ tới hắn lại đoán đúng rồi.

Tuy là một sự nhục nhã, nhưng Chu Hậu La Ti thực sự đã cảm nhận được kɧoáı ảʍ trước nay chưa từng có, loại sung sướиɠ cực độ xen lẫn đau khổ và bất lực đó đã làm hồi sinh lại một phần nào đó trong lòng nàng đã bị cuộc sống dễ dàng này làm tê liệt.

Dường như nàng đã quay lại lúc còn là một con nhện, đói khát và uy hϊếp ở khắp mọi nơi, mỗi ngày đều phải ngược đãi và gϊếŧ chóc, không thì sẽ bị đại tự nhiên tàn khốc này hành hạ đến chết.

Bóng đêm nặng nề đã không còn trống rỗng và nhàm chán, nàng lại một lần nữa tìm được ý nghĩa của việc tu hành.

Nếu Lý Thanh Sơn biết được hành động của bản thân có ý nghĩa trọng đại như vậy với nàng, nhất định sẽ vô cùng đắc ý, nói không chừng thật sự sẽ có hy vọng chinh phục Chu Hậu kiêu ngạo này.

Chẳng qua đáng tiếc là hắn đoán sai mở đầu, lại không đoán sai kết cục.

Chu Hậu La Ti chuẩn bị triển khai một trận săn bắt, đây không phải phục thù, mà là quán triệt bản năng mà đại tự nhiên trao cho nàng đến cùng.

"Sao ta nỡ làm thế chứ? Ngươi là mẹ của con ta mà!"

Lý Thanh Sơn nhe răng cười, dường như đang tỏ vẻ yếu thế, sợ hãi nàng sẽ làm như vậy thật.

Đối với một yêu quái từ lúc sinh ra đã vì sinh tồn mà phấn đấu, ý chí cầu sinh đã khắc sâu vào trong bản năng. Cho nên vừa rồi khi hắn đang muốn gì làm nấy, cho dù nàng có uy hϊếp to hơn nữa thid hắn cũng không để ý. Nhưng là một khi có uy hϊếp trí mạng, hắn tuyệt sẽ không xem thường sự kiên quyết của nàng.

Yêu soái tự bạo yêu đan không phải là trò đùa.

Đây cũng là do thực lực của Lý Thanh Sơn không đủ, nếu hắn cũng là cảnh giới yêu soái, có thể nắm chắc tự bảo vệ tính mạng được. Chu Hậu La Ti sẽ không thể uy hϊếp hắn như vậy được, dùng sinh tồn để ép nàng khuất phục cũng không phải không có khả năng.

Chẳng qua, trong lòng Lý Thanh Sơn, sát ý ngược lại càng nồng liệt hơn, bàn tay trượt từ khuôn mặt xuống cần cổ xinh đẹp như thiên nga của nàng.

"Cảm giác sau này nàng sẽ trở nên tương đối phiền hà, muốn gϊếŧ chết nàng trước khi nàng tự bạo yêu đan đại khái là không thể, nhưng nếu dùng đến bảy phần nguyện lực kia, dựa vào thân thể cường tráng của ta thì cũng không phải không có cơ hội sống sót."

Dường như đã được lau sạch một lớp bụi bặm, cảm giác đối với nguy cơ của Chu Hậu La Ti càng trở nên nhạy bén, thân thể lập tức căng chặt lên, yêu đan trong cơ thể chỉ cần đυ.ng vào sẽ phát nổ ngay, ở ngay sát mép dẫn bạo.

Đây là một cuộc đối đầu lạnh lẽo thường thấy trong giới tự nhiên, lúc sư tử săn bắt trâu hoang, cũng phải lo lắng có bị sừng trâu đâm chết hay không.

"Có cần giả trang khuất phục trước hay không, không, một khi tỏ ra yếu thế sẽ càng làm quyết tâm của hắn kiên định hơn."

Trong giới tự nhiên, đầy kẻ phô trương thanh thế, lại không tồn tại loại lật lọng giả dối, kẻ yếu tất sẽ bị tiêu diệt.



Trong lúc đối đầu kìm chế nhau, thiên địa linh khí điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Chu Hậu La Ti, thể lực cũng đang chầm chậm khôi phục lại theo sự khôi phục của yêu khí.

Cơ hội để Lý Thanh Sơn gϊếŧ nàng đang dần dần tuột đi.

Cuối cùng, Lý Thanh Sơn động rồi, từ từ thu tay lại.

Là cho nàng một con đường sống, hay là điềm báo trước khi công kích?

Chu Hậu La Ti không dám khinh thường chút nào, sợ hắn đang vờ tha để bắt thật.
Lý Thanh Sơn đã có kế hoạch trong lòng.

"Đến Phó Thanh Khâm ta cũng thả được, mà lại sợ nàng báo thù ư? Đúng vậy, một yêu soái mà phát khùng lên thì không phải là thứ mà một Tu sĩ Trúc Cơ dựa vào thần kiếm mưu sinh có thể so được. Ồ, cảm thấy uy hϊếp nhỏ thì thả, uy hϊếp lớn thì gϊếŧ, vậy há không phải bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh như Ngưu ca, làm bộ làm tịch à?"

Nếu cũng là kiểu như Phó Thanh Khâm, cứ cho là chiến đấu thêm một trăm vạn năm nữa thì cũng không thể đột phá Hổ ma tứ trọng. Con đường đi lên cửu thiên tất nhiên là tràn đầy gian khó phức tạp, vết thương thảm liệt trên người Ngưu ca vẫn còn rành rành trước mắt.

So với địch nhân phải đối mặt trong tương lai, Chu Hậu La Ti căn bản không tính là gì cả, cứ để con nhền nhện nhỏ này làm hòn đá lót đường cho ta tiến lên đi!
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không chịu buông tha cho Chu Hậu La Ti một cách đơn giản như vậy, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, cười nói:

"Ta biết là trong lòng ngươi không phục, cho rằng ta không đánh mà thắng, điều này cũng không sai. Chẳng qua thắng chính là thắng, thua chính là thua, trận chiến này là ta thắng, ngươi có thừa nhận không?”

"Ta thừa nhận.”

Chu Hậu La Ti lạnh lùng nói, đây vốn là quy tắc cơ bản nhất của giới tự nhiên, chẳng có công bình chính nghĩa, chỉ có chết hoặc sống.

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không nghe theo hiệu lệnh của ngươi nữa, ta có một nửa quyền thống trị lãnh địa dưới lòng đất. Yêu quái quy về ngươi, Dạ Du nhân quy về ta, coi như là chiến lợi phẩm của ta, ngươi thấy thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment