Chương 940: Phản Tặc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 940: Phản Tặc
“Điều này còn dễ hơn việc ngươi lên trời. Ngươi đừng vội cự tuyệt, sao không nghe xem ta có thể giúp ngươi những gì?”
“Cái gì?”
“Phượng Hoàng Linh.”
Trong lòng Lý Thanh Sơn thầm cả kinh, hắn sớm đã biết về Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh nhưng vẫn chưa thể tu hành thuận lợi, nếu có thể có được Phượng Hoàng Linh, nói không chừng đó cũng là một cơ hội, có lẽ còn có thể thêm uy lực Phượng Hoàng Biến.
“Sao ta biết được điều ngươi nói là thật hay giả?”
“Chờ ngươi chiếm được Thiên Long Thiện Xướng rồi đến đây nghiệm chứng với ta.”
Giọng nói kia như thuỷ triều rút xuống, dần trở nên xa xôi.
“Chỉ dùng một sợi lông chim mà muốn đổi lấy tuyệt học của Thiên Long thiền viện à, thế thì keo kiệt quá đấy. Nếu ngươi đã muốn vậy, sao không tự mình đi lấy đi?”
“Ta có cái khó của mình.”
Giọng nói kia càng trở nên mờ ảo.
“Chi bằng ngươi cho ta Phượng Hoàng Linh trước, để ta đề cao tu vi thì cũng nắm chắc hơn.”
“Ta chờ sự trợ giúp của người đấy, người cùng đường.”
Giọng nói kia vang vọng, cuối cùng dần dần biến mất.
Chu Hậu La Ti đương nói chuyện cùng Lý Thanh Sơn, thấy hắn bỗng sửng sốt thì lắc mình các Lý Thanh Sơn một khoảng, nàng vung tay lên, tất cả tơ nhện cùng mạng nhện đều tụ lại chỗ nàng, đan thành tầng tầng lớp lớp, hoá thành một bộ quần áo bao lấy thân thể mềm mại.
Đương nhiên không phải vì thấy thẹn mà chỗ mạng nhện bền chặt này có thể dệt thành loại áo giáo tốt nhất.
“Ta còn chưa biết ngươi là ai?”
Một lát sau, Lý Thanh Sơn hồi phục tinh thần, hắn mở mắt ra, có chút ngẩn ngơ.
Đợi khi nhìn thấy cách ăn mặc của Chu Hậu La Ti thì không khỏi bật cười:
“Ngươi định làm gì vậy? Giả làm lưới đánh cá? Là muốn ta giúp ngươi cởi ra sao?”
Tơ nhện vốn có phần trong suốt, tuy đã đan thành tầng tầng lớp lớp nhưng lại giống như phủ thêm lớp sa dày, da thịt như ẩn như hiện, bên ngoài lại bọc thêm vòng cung lớn kia, cách ăn mặc này của nàng thậm chí còn mê người hơn cả không mảnh vải che thân.
“Ngươi có thể thử xem?”
Chu Hậu La Ti cười nói, yêu khí của nàng đã khôi phục một phần. Đừng thấy đó mới chỉ là một phần mà coi thường, bây giờ Lý Thanh Sơn có toàn lực ra tay, không tiếc tiêu hao nguyện lực cũng chẳng thể bắt nàng lại.
“Có được là có cơ hội, mọe nó, vậy ta đây lại tiến thêm một bước rồi.”
Lý Thanh Sơn cười tự tin, hắn vung Phong Thần vũ dực, tung người bay đi.
Chu Hậu La Ti hơi nắm nắm quyền, cũng cảm thấy trong lòng thả lỏng hơn chút, Lý Thanh Sơn không hề hỏi về thân phận của ‘đứa bé’ kia, nàng cũng vui vẻ im lặng. Nhưng nàng đâu biết được họ đã nói chuyện với nhau một hồi rồi.
Nếu nàng biết lúc cuối ‘đứa bé’ kia đã gọi Lý Thanh Sơn là bạn chung đường thì nàng chắc chắn sẽ kinh ngạc đến cười không khép nổi miệng, sau đó lại cân nhắc thái độ với Lý Thanh Sơn.
...
“Dạ Lai Hương, các ngươi dám động thủ thì ta cũng dám không đánh trả. Đợi chủ nhân về nhất định sẽ gϊếŧ sạch các ngươi để báo thù cho ta.”
Trong Chu Võng thành, trước cái nhìn như hổ đói của đám Dạ Du Nhân, Dạ Lưu Ba vẫn không run không sợ, lớn tiếng cười nhạo chủ mẫu của Bức Ảnh tộc.
“Ngươi thực sự tin rằng hắn có thể về hả? Ha ha.”
Dạ Lai Hương cười đến điên loạn.
Sáu đại thị tộc vốn đã bất hoà, thâm cừu đại hận giữa Bức Ảnh Tộc và Chu Ảnh tộc lại cực kỳ sâu sắc. Mà từ khi Lý Thanh Sơn thượng vị tới nay, kẻ hưởng lợi nhiều nhất chính là Chu Ảnh tộc, mà địa vị của Bức Ảnh tộc không ngừng thụt giảm, cừu hận chất chứa sâu trong lòng đã không ngừng lớn lên.
Dạ Lưu Ba nói:
“Hừ, Bức Ảnh tộc có chết hết, hắn cũng sẽ không chết.”
Dạ Lai Hương ngắm nghía thanh chuỷ thủ hình rắn trong tay mình, ả cười lạnh nói:
“Tốt thôi, vậy ngươi đừng có trốn, để xem rốt cuộc hắn có thể báo thù cho ngươi không nhé.”
“Bức Ảnh tộc muốn khai chiến sao?”
Dạ Lưu Tô bước ra từ trong đám người.
“Khai chiến thì sao? Một tên tiểu bối như ngươi cũng dám khoa chân múa tay với ta ư? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, chẳng qua là muốn thống nhất Dạ Du Nhân, tự mình làm chủ mẫu, thế nhưng ngươi không tự xem lại bản thân mình là ai? Không có Bắc Nguyệt làm chỗ dựa thì ngươi chẳng là cái thá gì hết.”
Dạ Lai Hương lạnh lùng nói.
Mấy năm nay, Dạ Lưu Tô không ngừng triệu tập những thị tộc Dạ Du Nhân không muốn nội đấu dưới lòng đấy, nàng không ngừng khuấy dộng căn cơ của các thị tộc khác, còn cừu hận với những thị tộc khác thì quẳng lên người Dạ Lưu Ba.
Có Dạ Lưu Hương dẫn đầu, ánh mắt của mấy chủ mẫu khác cũng trở nên thâm sâu khó dò.
Dạ Lưu Tô nhíu mày, nàng cảm nhận được thật rõ ràng từng đợt sát khí lạnh như băng không biết xuất phát từ đâu đang nhắm thẳng vào mình. Bầu không khí lập tức chạm đáy, dường như đã trở lại thời kỳ tranh đấu giữa các Dạ Du Nhân.
Dạ Minh Châu đứng ta nói:
“Ta khuyên các ngươi nên bình tĩnh một chút. Lưu Tô là cố gắng vì cả Du Nhân Tộc chúng ta, các ngươi đều thấy rõ thành quả mấy năm nay của nàng mà. Đồng tâm hiệp lực, buông bỏ tranh chấp mới có lợi với tất cả chúng ta.”
“Lợi ích? Dạ Minh Châu, chắc ngươi muốn để cho con gái của mình cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta phải không. Vậy ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, từ sau khi phản bội Chu Hậu đại nhân, Dạ Lưu Tô Dạ Lưu Ba đều dựa vào phản tặc Bắc Nguyệt, tội này không thể tha. Hiện giờ chúng ta liên thủ diệt bọn chúng là lập được đại công, nếu ngươi còn bao che các nàng thì đến cả Chu Ảnh tộc của các ngươi đều phải diệt sạch.”