Chương 941: Ý Đồ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 941: Ý Đồ
Trong lúc nói chuyện, Dạ Lai Hương cũng không ngừng trao đổi ánh mắt với những chủ mẫu khác, trao đổi tin tức, cuối cùng tạm thời nhất trí mục đích chính đương nhiên không phải là cống hiến sức lực cho Chu Hậu mà là khối lượng tài nguyên rộng lớn mà Dạ Lưu Tô đang nắm giữ trong tay.
Trong lúc im hơi lặng tiếng, vài mệnh lệnh đã được truyền ra, cường giả Dạ Du Nhân của năm thị tộc đều vây đám người Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba lại.
Dạ Minh Châu suy nghĩ một lát cũng phất tay, đám trưởng lão cường giả của Chu Ảnh tộc cũng biến thành một phần của vòng vây này, chẳng qua là đứng ở mặt ngoài, cách các nàng xa nhất.
Thân vệ đội do Dạ Lưu Tô dẫn đầu xếp thành một vòng tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn bốn phía, trên mặt cũng có chút do dự, bởi vốn dĩ các nàng xuất thân từ thị tộc.
“Ngoại trừ Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba, những người khác đều bị che mắt, bây giờ quay về thị tộc vẫn còn kịp, nếu không sẽ có kết cục giống như hai tên phản đồ này.”
Dạ Lai Hương lại càng đắc ý, nàng tin chắc rằng chỉ cần một câu của mình thì các nữ nhi của nàng sẽ quay về bên cạnh. Các chủ mẫu khác cũng lên tiếng gọi về, gọi đám công chúa mà họ phái đi làm nội gián trở về.
Trong lòng họ đều nghĩ: mất đi nguồn lực này, thế lực mà Dạ Lưu Tô vất vả gầy dựng sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn, đúng là nực cười khi nàng tự cho mình là kẻ cầm quyền.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, tuy rằng có không ít người giao động do dự nhưng không có ai lập tức trở về thị tộc.
Trong lúc bất tri bất giác, lý tưởng cùng chân tình của Dạ Lưu Tô đã ảnh hưởng đến mỗi người bên cạnh nàng.
Khoé môi Dạ Lưu Tô khẽ nhếch lên, giống như có chút vui vẻ, nàng quay lại rồi gật đầu, nói một tiếng thật chân thành:
“Cảm ơn.”
"Hiện tại tình huống nguy cấp, chủ nhân lành dữ còn chưa biết, nhưng ta tin chắc rằng hắn nhất định sẽ trở về. Thế nhưng ta không muốn miễn cưỡng người khác phải mạo hiểm với ta, bất luận ai muốn trở lại thị tộc, ta cũng sẽ không ngăn cản, nếu các ngươi có thể nhờ vậy mà bảo toàn tính mạng thì cũng không uổng công tỷ muội chúng ta.”
Một nữ Dạ Du Nhân thân hình cao lớn tiến lên ôm bả vai Dạ Lưu Tô, nàng cười nói:
"Nói thật, tuy rằng gọi Bắc Nguyệt một tiếng chủ nhân, thế nhưng hắn lại chưa từng khiến ta sảng khoái trên giường, ta cũng không tin hắn, thế nhưng, ta tin ngươi Dạ Lưu Tô!”
Lại có một Dạ Du Nhân nói:
"Nếu chủ nhân không trở về, chúng ta bèn thành lập một gia tộc mới, Lưu Tô ngươi lên làm chủ mẫu là được rồi!”
"Chúng ta phục tùng Bắc Nguyệt là do nghe theo mệnh lệnh của Chu Hậu đại nhân, hắn phản bội hay không phản bội cũng không liên quan gì đến chúng ta, ta không tin Chu Hậu đại nhân lại không hiểu rõ thị phi.”
"Các ngươi...”
Trong lòng Dạ Lưu Tô ấm lên, nàng cảm động không thôi, nói không nên lời.
Dạ Lai Hương giận dữ nói:
"Dạ Lưu Tô, cho dù ngươi có khéo ăn khéo nói cỡ nào, hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!”
“Muốn lấy mạng của nàng, gϊếŧ ta trước rồi nói sau!”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Dạ Lưu Tinh với vẻ mặt lãnh khốc đi ra từ đám đông, bước vào trong vòng vây, nàng nhìn Dạ Lưu Tô một cái, trong mắt như có tình cảm nói không nên lời, giọng nói cũng thêm phần ôn nhu:
"Ta rời khỏi Chu Ảnh tộc, gia nhập vào dưới trướng của ngươi.”
Dạ Lưu Ba nhìn thấy cảnh tượng này, chân thành vui mừng thay cho Dạ Lưu Tô, nàng thầm nghĩ:
"Tỷ tỷ, đây chính là mị lực của tỷ tỷ, chủ nhân nói quả không sai, ngươi vô cùng đặc biệt!”
Khuyên dụ một phen không chỉ không thể làm cho thế lực của Dạ Lưu Tô sụp đổ mà ngược lại còn cổ vũ thanh thế của nàng. Đám chủ mẫu đều sợ ngây người, đây thật sự là Dạ Du Nhân sao? Tính tình u ám nghi kỵ của các nàng đều đi đâu hết rồi?
Mà sau qua phút kinh ngạc, họ lại cảm giác mối hiểm hoạ càng đâm sâu, âm thầm hạ quyết tâm:
"Không được, nhất định phải diệt trừ Dạ Lưu Tô này, nói không chừng nàng thật sự có thể thống nhất thị tộc!”
“Lưu Tinh, ta thấy ngươi cũng không cần rời khỏi Chu Ảnh tộc đâu, bởi vì từ bây giờ, Dạ Lưu Tô chính là chủ mẫu mới của Chu Ảnh tộc!”
Dạ Minh Châu cười nói, trong lòng lại có chút không nỡ. Đây là một cơ hội lớn mạnh Chu Ảnh tộc, hai luồng thế lực này dung hợp lẫn nhau, Chu Ảnh tộc có thể áp đảo năm thị tộc khác, thậm chí thật sự có được cơ hội thống nhất.
Từ lấy một địch sáu, biến thành lấy hai địch năm. Nhìn thì có vẻ vẫn còn chênh lệch, nhưng những năm gần đây, nhờ vào sự tin tưởng của Lý Thanh Sơn, bất luận là Dạ Lưu Tô hay là Chu Ảnh tộc đều đã gom góp được rất nhiều, các loại linh phù khôi lỗi nhiều không thể đếm xuể. Thực chiến chưa chắc đã thua.
Dạ Lưu Tô kinh hỉ nói:
"Vâng, mẫu thân đại nhân!”
"Lưu Tô, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!”
Dạ Minh Châu hơi gật đầu, trong lòng thầm cười khổ, có một nữ nhi không giống người thường như vậy, không biết là phúc hay họa.
Thế nhưng nếu đổi sang một góc nhìn khác, nếu Dạ Lưu Tô cũng vô tình vô nghĩa giống như những Dạ Du Nhân khác, cho dù là nữ nhi thân sinh, Dạ Minh Châu cũng sẽ không tuỳ tiện giao đại quyền chủ mẫu cho nàng.