Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 942 - Chương 942: Lựa Chọn

Chương 942: Lựa Chọn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 942: Lựa Chọn


Lúc này, Chu Ảnh tộc ở bên ngoài, đám người Dạ Lưu Tô ở trong, hình thành thế bao trong ngoài,

Hai bên giằng co, đại chiến vô cùng căng thẳng.

“Dạ Minh Châu, ngươi quyết tâm phản bội Chu Hậu đại nhân, muốn duy trì đám dư đảng của tên phản đồ Bắc Nguyệt ư?”

“Phản đồ Bắc Nguyệt? Ngươi đang nhắc đến ta sao?”

Mọi người ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một thân xích phát bay đến, đương đứng sừng sững trước cổng thành, xích mâu như hoả đương lạnh lùng quan sát.



“Chủ nhân.”

Dạ Lưu Ba reo lên một tiếng.

Dạ Lưu Tô cũng thở phào một hơi, toát ra cảm xúc vui mừng cùng an tâm mà nàng đã từng quen. Giống như chỉ cần hắn ở đây, cho dù phiền phức lớn đến mức nào cũng đều có thể giải quyết.

“Vậy mà hắn còn có thể sống sót trở lại, thế nhưng Chu Hậu chắc chắn sẽ không thay đổi tính cách, chắc chắn do hắn dùng mánh khoé nên mới thoát được, sau này khẳng định sẽ không tiếp tục ở dưới lòng đất này nữa chứ đừng nói đến việc chỉ huy họ.”

Sắc mặt Dạ Lai Hương đột nhiên thay đổi, nghĩ như vậy, liền bình tĩnh lại mở miệng nói:

“Nói ngươi thì sao? Bắc Nguyệt, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tác oai tác quái như trước kia sao? Ngươi đã phản bội Chu Hậu đại nhân, bây giờ ngươi chính là kẻ thù của tất cả Dạ Du Nhân chúng ta.”

“Chúng ta liên thủ bắt hắn, Chu Hậu hậu đại nhân trở về sẽ ban thưởng. Bây giờ còn ai dám thông đồng làm bậy với hắn đều là phản đồ, Chu Hậu đại nhân mà về đến thì tất cả đều không được chết tử tế!”

Dạ Lai Hương tự biết mình đã đắc tội Lý Thanh Sơn rồi, nàng sợ hắn tức giận bèn gϊếŧ chết nàng, thế nên mới phải tiên hạ thủ vi cường, xảo ngôn lôi kéo tất cả Dạ Du Nhân.

Dù Lý Thanh Sơn có mạnh đến đâu cũng không thể đối đầu trực diện với hàng chục cường giả Dạ Du Nhân đã vượt qua thiên kiếp một lần.

Nàng chuyển chủ đề:

“Dạ Lưu Tô, ngươi còn gì để nói nữa không? Là nguyện trung thành với Chu Hậu đại nhân, hay là trung thành với tên phản đồ này?”

Dạ Lưu Tô nhíu mày, nàng lại chìm sâu vào trong một phiền não lớn hơn, mới vừa rồi còn có thể nói rằng mình là vì mệnh lệnh Chu Hậu La Ti nên mới phục tùng hắn, vậy hiện tại, hắn lại một lần nữa xuất hiện, lý do này đã trở nên vô dụng rồi.

Nàng phải đưa ra quyết định thôi!

Ánh mắt mọi người lại một lần nữa đổ dồn lên Dạ Lưu Tô.

Lý Thanh Sơn đã tới được một lúc, từ xa đã nghe được tiếng mọi người đương tranh chấp, hắn bèn âm thầm lắng nghe, xem là ai dám nói xấu sau lưng hắn, đợi đến khi sự tình sắp trở nên kịch liệt thì mới xuất hiện dẹp loạn.

Vốn định ra tay là gϊếŧ Dạ Lai Hương luôn. Gϊếŧ gà dọa khỉ. Nhưng thấy tình hình như vậy thì hắn lại không vội ra tay. Bởi hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc Dạ Lưu Tô sẽ lựa chọn như thế nào?

Kỳ thật hắn cũng hiểu được, muốn khiến thủ hạ trung thành, tốt nhất là không cho chúng cơ hội phản bội. Thế nhưng đối với hắn Dạ Lưu Tô cũng không phải chỉ là một thủ hạ.

Nếu nàng lựa chọn phản bội vậy Lý Thanh Sơn cũng có thể hiểu được. Dù sao nàng cũng có lý tưởng và truy cầu của riêng mình, lựa chọn như vậy cũng không kỳ quái, đương nhiên sau đó, tự nhiên sẽ có "trừng phạt". Có thể hiểu chứ không có nghĩa là chấp nhận được.

Đương nhiên, không đến mức gϊếŧ nàng. Thậm chí có thể sau khi trừng phạt, còn để cho nàng tiếp tục ở vị trí này, nhưng cũng chỉ là một công cụ thuận tay mà thôi.

Tự nhiên lễ vật cũng bị nhỡ mất. Nếu nàng chỉ coi hắn là một công cụ để đạt được mục đích, vậy lý tưởng của nàng có liên quan gì đến hắn cơ chứ. Là bởi vì cho đi càng nhiều, nên mới có nhiều kỳ vọng.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Dạ Lưu Tô lộ vẻ đấu tranh dữ dội, nàng căn bản không thể lựa chọn chuyện này, nếu tiếp tục đứng về phía hắn, nơi địa vực này sẽ không còn chỗ để nàng dung thân nữa, chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi với hắn. Tất cả những gì nàng suy tính nhiều năm đều thành công cốc, thậm chí đến tính mạng cũng có thể không giữ được.

Nếu là với Dạ Du Nhân bình thường thì có thể rất dễ để lựa chọn, theo lợi tránh hại là chuyện thường tình của con người. Nhưng nàng lại không được, chứ đừng nói bóng dáng xích phát kia lại có ý nghĩa quan trong với nàng.

"Tỷ tỷ, chúng ta không thể phản bội chủ nhân, không có chủ nhân thì làm sao có thể có chúng ta ngày hôm nay.”

Dạ Lưu Ba bắt lấy tay Dạ Lưu Tô, lo lắng nói.

“Tiện nhân, câm miệng lại cho ta, hắn không phải là chủ nhân gì hết, là kẻ phản đồ!”
Dạ Lưu Tinh lạnh lùng nói.

Dạ Lưu Tô băn khoăn nhìn Dạ Minh Châu, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ người mẫu thân thông thái.

Dạ Minh Châu chỉ nói:

"Lưu Tô, ta tin tưởng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

Lời này lấp lửng nước đôi, giống như đang khuyên Dạ Lưu Tô lập tức phản bội, lại giống như mang ý tứ ngược lại. Bởi vì kỳ thật nàng cũng có chút phân vân, cũng không phải nói tuyệt đối trung thành với Lý Thanh Sơn, hơn nữa nàng cảm giác được thái độ thoải mái khó hiểu của Lý Thanh Sơn.

"Hiện tại có khi Bắc Nguyệt hiện còn muốn chạy càng xa càng tốt, sao có thể thoải mái đứng một bên quan sát như thế? Chẳng lẽ tình huống có chuyển biến, Chu Hậu quyết định tha hắn một con đường sống, nhưng điều này vốn không có khả năng!"

Dạ Minh Châu cũng không nghĩ ra, chỉ có thể để Dạ Lưu Tô tự mình lựa chọn.
"Tại sao ngươi không trốn? Chẳng lẽ đang chờ ta sao?"

Bình Luận (0)
Comment