Chương 944: Chỉnh Đốn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 944: Chỉnh Đốn
Đúng lúc này, một luồng yêu khí từ dưới lòng đất xộc ra, tiến vào tầng cao nhất của Chu Võng thành, tất cả mọi người đều không còn xa lạ gì với luồng yêu khí kia, là Chu Hậu La Ti đã trở về!
Nhưng trừ chuyện đó ra thì không còn hành động nào khác, đều không quan tâm đến mọi thứ của Chu Võng thành, tựa như giám tiếp chứng thực lời nói của Lý Thanh Sơn.
“Chư vị còn có ý kiến gì nữa không?"
“Chu Ảnh tộc ta nguyện tôn Bắc Nguyệt đại nhân làm chủ, làm nô tỳ làm tuỳ tùng, mặc cho ngài sai phái.”
Dạ Minh Châu cuối cùng cũng phản ứng lại, tiến lên hành lễ nói.
Thậm chí đến cả Chu Hậu đại nhân cũng có thể đánh bại, rốt cuộc là hùng mạnh đến thế nào, chẳng lẽ hắn đã thăng cấp yêu soái rồi ư?
Trước kia mặc dù nàng nghe lệnh Lý Thanh Sơn nhưng chưa bao giờ tự nhận mình là tôi tớ của hắn. Cùng lắm là mối quan hệ giữa cấp dưới và cấp trên. Nhưng mà bây giờ, nàng dẫn đầu toàn tộc tôn hắn làm chủ, cam chịu làm nô bộc.
Bốn vị chủ mẫu khác cũng theo sát phía sau, trong lòng không dám còn chút không phục nào, thần phục dưới lực lượng tuyệt đối này. Những Dạ Du Nhân khác cũng nháo nhào hành lễ với hắn, ngay cả Bức Ảnh tộc vừa mới mất đi chủ mẫu cũng giống như vậy.
Lý Thanh Sơn lại nói:
"Sai rồi. “
Dạ Minh Châu nói:
"Xin đại nhân nói rõ, sai ở chỗ nào?”
Lý Thanh Sơn nói:
"Từ hôm nay trở đi, Dạ Du Nhân không còn thị tộc nào nữa, ta là chủ nhân duy nhất của các ngươi, Dạ Lưu Tô nghe lệnh!”
Tuy rằng ăn nói rất nghiêm túc, nhưng hắn không có ý định buông Dạ Lưu Tô ra, nàng vần còn đang ở trong ngực hắn nói:
"Vâng.”
"Từ hôm nay trở đi, ngươi tiến hành chỉnh hợp với các nàng! Nếu ai đó có vấn đề, bảo nàng tới tìm ta, ta phụ trách giải quyết!”
Lý Thanh Sơn mỉm cười nói, bị giải quyết, đương nhiên sẽ không thành vấn đề.
---
Nếu là trước đây, Lý Thanh Sơn không thể nào ra một mệnh lệnh ngang ngược như thế, cũng sẽ không muốn gϊếŧ là gϊếŧ đối với thân phận chủ mẫu thị tộc nhạy cảm, vì làm vậy sẽ kíɧ ŧɧíɧ Dạ Du Nhân trở mặt, thế thì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng hiện tại hắn có sức mạnh và cũng có tư cách làm thế, tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ thực lực của bản thân, thực lực tuyệt đối thì mới có quyền lực tuyệt đối, hoàn toàn không cần sử dụng sách lược mưu mô, vắt óc tìm kế gì.
Theo ta thì sống, chống ta thì chết.
Bạo lực không thể giải quyết mọi chuyện, đa phần là vì bạo lực chưa đủ mạnh.
Ngày xưa Chu Hậu La Ti muốn các nàng đấu đá chia rẽ, các nàng bèn đấu đá chia rẽ. Hôm nay Lý Thanh Sơn muốn các nàng thống nhất thì các nàng phải thống nhất.
Sắc mặt Dạ Lưu Tô thay đổi vài lần, đầu tiên là mừng rỡ vì không chỉ không bị lưu vong mà còn đạt được nhiều thứ. Sự nghiệp thống nhất vĩ đại mà nàng theo đuổi cũng thành hiện thực nhờ vào lời nói của hắn.
Sau đó nàng mới thấy hơi sợ hãi, nếu nàng thật sự tuân theo pháp tắc quyền mưu từ xa xưa của Dạ Du Nhân rồi phản bội hắn, thế thì nàng sẽ mất hết tất cả, quan trọng nhất là mãi mãi đánh mất trái tim của hắn, cũng không thể có được sự che chở ấm áp như này.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi chủ động xích lại gần l*иg ngực của hắn, lộ ra vẻ mềm yếu cực kỳ hiếm có với Lý Thanh Sơn. Sau khi trải qua việc này, hai trái tim lại càng gần như hơn. Chẳng qua, nếu không có sức mạnh tuyệt đối, dù tình cảm có sâu đậm đến mấy thì cũng khó khiến một người kiêu ngạo và kiên định như nàng lộ ra dáng vẻ này.
“Cảm ơn quà của ngươi.”
Dạ Lưu Tô ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên, đôi mắt sáng lấp lánh tựa ngôi sao.
“Đây không phải món quà của ta.”
Ngay cả bản thân Lý Thanh Sơn cũng không ngờ hắn lại đánh bại được Chu Hậu La Ti, còn buộc được nàng ký kết hiệp ước cầu hòa. Mà lúc đầu hắn vốn chỉ định nhờ đó để đột phá Hổ Ma tầng thứ tư sau đó chạy mất dép cơ.
Khi đó, hắn cướp được một mảnh lãnh thổ ở trên mặt đất dựa vào thực lực của mình, sau đó ký một hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau với Bách Gia kinh viện. Đó cũng không phải việc khó gì, xem như giúp Dạ Lưu Tô thực hiện giấc mơ để Dạ Du Nhân quay trở về mặt đất.
Nhìn Dạ Lưu Tô lộ ra vẻ tò mò, Lý Thanh Sơn cười không nói, chuẩn bị đến lúc đó sẽ cho nàng một niềm vui bất ngờ.
“Ta về lãnh địa trước, giao chuyện còn lại cho ngươi đó!”
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ một cái lên cặp mông mẩy của Dạ Lưu Tô rồi buông nàng ra. Trước đây hắn sẽ không làm như thế, làm thế để bỗng dưng nàng lại xem thường mình à, nhưng hiện tại lại trông vô cùng tự nhiên.
“Vâng.”
Sắc mặt Dạ Lưu Tô như choáng váng mà vẫn phải giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng thú vị, tương lai có cơ hội chắc chắn phải đùa nàng một phen ra trò.
“Chu Hậu đại nhân, lúc nào Bắc Nguyệt cũng hoan nghênh sự khiêu chiến của người, hahahaha!”
Lý Thanh Sơn xoay người, cất cao giọng nói về phía Chu Võng thành. Sau đó, hắn chẳng thèm để ý tới chuyện gì khác, giương cánh Phong Thần ra, dẫn theo Dạ Lưu Ba phá không mà đi.
“Chu Hậu đại nhân sẽ không đối phó với tỷ tỷ chứ?”
Cuồng phong gào thét lướt qua, hang động nhanh chóng biến ảo vặn vẹo. Dạ Lưu Ba không thấy rõ thứ gì nữa nên thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn chăm chú khuôn mặt của hắn, nằm trong l*иg ngực hắn mà chỉ nghe được tiếng gió chứ không cảm nhận được một cơn gió phe phẩy nào. Nàng thực sự say mê cảm giác này, nghĩ mà lại lo lắng thay cho Dạ Lưu Tô.