Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 953 - Chương 953: Bí Mật

Chương 953: Bí Mật - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 953: Bí Mật


Hơn vạn viên linh thạch kia đúng là chẳng đáng nhắc tới so với giá trị của thần ấn này. Một thần ấn như này, dù ở Vụ Châu thì cũng là giá trên trời, e rằng ở Thanh Châu lại càng hiếm hoi hơn.

Nếu để Lý Thanh Sơn mua thì dù là mười vạn hay trăm vạn linh thạch thì hắn cũng đồng ý, làm gì có món đồ gì có thể sánh với tốc độ tu hành của bản thân và quan trọng trong việc bảo đảm sự an toàn khi tu hành của bản thân?

Lý Thanh Sơn bắt đầu ngẫm lại trò trêu đùa kia của Như Tâm, thực ra nó giống một loại thử thách hơn.

Nếu hắn không có sự kiên trì nghe nàng giảng giải, hoặc tiếc rẻ linh thạch mà từ chối nàng, hoặc không nghe xong chuyện xưa thứ nhất, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện xưa thứ hai. Nếu hắn ngạo mạn không nhìn tâm huyết của nàng, không chịu đọc từng quyển sách thì đã bỏ lỡ thần ấn giá trị liên thành này rồi.

Nó ở ngay đây, chỉ xem ngươi có kiên trì hay không.

Có phải muốn có được trái tim nàng thì cũng giống vậy hay không?

Lý Thanh Sơn cất sách và thần ấn đi, bàn giao với Tôn Phúc Bách một tiếng rồi lao thẳng tới Nhân Tâm đảo.



Như Tâm thấy thần ấn trong tay Lý Thanh Sơn thì không biết nên buồn bực hay vui vẻ.

Nếu không phải hắn đã đọc xong từng quyển sách một thì sao hiện tại mới tìm tới cửa? Nếu là bình thường, chắc chắn nàng sẽ không bị lừa như vậy, nhưng lúc nãy nàng bị câu nói từ biệt kia của hắn làm nhiễu loạn tâm trí.

“Xem ra dù không vượt qua thử thách nhưng vẫn có phần thưởng! Trái tim của Như Tâm cô nương thật mềm mại!”

Lúc này Lý Thanh Sơn không có một chút lệ khí yêu ma thô bạo nào, dào dạt đắc ý tựa như hài tử trộm được đường.

“Nếu lấy được thì mau cút đi, đừng tiếp tục ở đây quấy rầy ta luyện đan.”

Như Tâm thiếu kiên nhẫn phất tay tựa như đuổi ruồi, chỉ thấy một vệt đỏ trải dài từ tai đến cổ nàng.

“Cảm ơn ngươi!”

Lý Thanh Sơn ôm chặt lấy nàng từ phía sau, nói một cách cực kỳ nghiêm túc.

Mùi thuốc quanh quẩn, mà thân thể cũng mềm mại.

“Ta sẽ không tùy tiện rời khỏi Thanh Hà phủ, dù rời đi thì cũng sẽ trở về. Nơi này thực sự có quá nhiều ràng buộc.”

Không đợi Như Tâm phản ứng lại thì Lý Thanh Sơn đã thả tay ra và đi về phía cửa.

“Bại hoại.”

Như Tâm sửng sốt một lúc rồi mới khinh thường nói.

Lúc này, ở trên Như Tâm đảo còn có một người khác, sau khi vượt qua tầng tầng thử thách thì có được phần thưởng của nàng.



Không một ai đến thăm Sở Thiên, dù là sư huynh đệ Nho gia hay là những nữ tử từng có nhân duyên ngắn ngủi với hắn.

Nếu Sở Thiên là một người hòa nhã dễ gần, dù tu vi của hắn có thụt lùi đi rất nhiều cũng không đến mức suy bại tới tình trạng như vậy, ít nhất cũng còn có mặt mũi.

Nhưng tính tình của hắn vốn cũng không được người ta hoan nghênh, bình thường lịch sự với hắn cũng chỉ vì quan tâm đến thiên phú của hắn. Và trong chuyện này, e rằng nó vẫn ẩn chứa sự đố kỵ sâu sắc.

Sẽ không tránh khỏi những suy nghĩ kiểu như "một tên ngu như vậy mà cũng có thể tu hành nhanh đến thế, còn mình tại sao lại không được, ông trời thật không công bằng!"

Cho nên khi biết hắn tẩu hỏa nhập ma, mọi người đều âm thầm vui mừng "ngươi cũng có ngày hôm nay!" Ai lại sẵn sàng lãng phí thời gian cho một tên phế nhân chứ.

Chỉ có một người quan tâm đến hắn, đó là Tiền Dung Chỉ.

Nhưng nhận thấy việc cứ luôn quan tâm cũng vô ích, trong mắt nàng chợt hiện lên một tia thương hại:

"Tiểu Thiên, dù ngươi thật sự không thể tu hành được nữa thì ta cũng sẽ chăm sóc ngươi cả đời. "
Sở Thiên như mèo bị giẫm phải đuôi, hưng phấn nói:

"Ta vẫn có thể tu hành! Những kẻ coi thường ta nhất định sẽ hối hận!"

Nhìn vẻ mặt của Tiền Dung Chỉ càng thêm thương hại, hắn đột nhiên im lặng một hồi rồi mới mở miệng nói:

"Dung Chỉ, ta muốn nói với ngươi một bí mật, bí mật này, ta chưa bao giờ nói với ai."

"Cái gì?"

Tiền Dung Chỉ bối rối.

"Ngươi nhìn kỹ đi!"

Sở Thiên duỗi tay phải ra, từ trong lòng bàn tay từng chút mọc ra một dây mây màu xanh lục, tuy rằng chỉ là một cái cây nhỏ bé, nhưng lại có cảm giác cổ xưa và sức sống mãnh liệt.

Tiền Dung Chỉ có một cảm giác kỳ lạ rằng mặc dù cây mây này mọc trong lòng bàn tay của Sở Thiên, nhưng nó lại dẫn đến một thế giới khác.

"Tiểu Thiên. Đây có phải là một pháp bảo không?"

Điều này có phần nằm ngoài dự đoán của nàng. Trước đây, nàng đã có rất nhiều cơ hội để bắt Sở Thiên, sau đó nghiêm hình bức cung. Cũng là bởi vì không rõ con át chủ bài của Sở Thiên là gì và có thể mạnh đến mức nào, nàng không muốn giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát, không trộm được gà còn mất nắm gạo.
Vì vậy, nàng đã luôn kiên nhẫn, chính là vì lúc này đây.

"Không. Đây là một cây thiên đằng leo. Hạt giống của nó đã chôn vùi trong hồn phách ta khi ta sinh ra. Chỉ cần nó ở đó, ta nhất định có thể khôi phục lại tu vi của mình!"

"Vậy thì quá tốt rồi, Tiểu Thiên!"

Đôi mắt của Tiền Dung Chỉ sáng rỡ, nàng thầm nghĩ: Cảm ơn ngươi, Tiểu An.

...

Bình Luận (0)
Comment