Chương 952: Thủy Thần Ấn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 952: Thủy Thần Ấn
Nửa canh giờ trước, khi hắn giở tờ đầu tiên của quyển sách thứ nhất thì thấy dường như trong bìa sách có vài thứ mỏng manh, tựa như được làm bằng nước và hoàn toàn trong suốt. Nó uốn lượn quanh co tựa như hình rồng, tạo thành một phù văn cổ mạnh mẽ.
Lý Thanh Sơn vừa nhìn là cảm thấy đó không phải vật phàm, nhưng bản thân nó không tỏa ra chút linh khí nào, lại còn cực kỳ nhỏ bé và mỏng manh. Nếu không lật đến trang này thì hắn cũng không phát hiện điều huyền diệu trong đó.
“Chẳng lẽ cái này là?”
Mắt Lý Thanh Sơn sáng lên, nhìn trái nhìn phải thấy bốn bề vắng lặng thì mới thả một tia linh khí vào trong Băng phù.
Băng phù đột nhiên lay động tựa như dòng sống lao nhanh đi, lại giống như rồng rắn uốn quanh, dưới ánh chiều tà chiếu rọi lại chẳng khác nào vật sống.
Quả nhiên không sai!
Lý Thanh Sơn cầm lấy quyển sách vừa mới xem qua, lật đến một tờ, bên trên có viết.
“Sơn thần ấn tựa như kim loại, Thủy thần ấn tựa như băng ngọc, hình dạng đều như rồng.”
Kết hợp nhiều quyển sách như vậy, cuối cùng trong đầu Lý Thanh Sơn dần có một bản kế hoạch sơ lược.
Cửu châu được bình định, không một ai có thể ngưng luyện thần ấn từ trong sơn thủy, cho nên sau này thiên hạ không có thần linh.
Nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối, thiên hạ nhiều sơn thủy như vậy, kiểu gì cũng có thần ấn còn sót lại, bởi vì có cùng nguồn gốc với Cửu Châu đại đỉnh nên không thể nào bị trấn áp.
Có điều, cửu đỉnh này không trấn áp được nhưng cảm ứng được hành vi “giăng lưới trộm điện” này, một khi bị tóm ắt sẽ bị quả đấm thép của vương triều Đại Hạ chuyên chính đấm một phát.
Chẳng qua lại có một nghi vấn nảy sinh, chưa chắc thần ấn này đã được ngưng tụ ở Thanh Hà phủ? Vậy có thể sử dụng ở đây không?
Nghi vấn này không có đáp án, vì hắn đọc nhiều sách như vậy mà cũng chỉ hiểu rõ lịch sử tồn tại và sự hưng suy của thần linh, không thể đạt đến mức sử dụng được thần ấn.
Hơn nữa, hiển nhiên việc sử dụng thần ấn ở thời đại này là hành vi phản nghịch, nếu có sách như vậy thì chắc cũng sẽ không để ở trong Tàng Thư lâu.
“Xem ra đáp án chính là đây!”
Lý Thanh Sơn lại đưa mắt nhìn quyển sách cuối cùng chứa Thủy thần ấn này, cụp mắt nhìn thì thấy nó chẳng có gì khác biệt cả, nhưng lại như bị ngâm qua nước, chỉ chất cũng đã không giống thường. Thông qua hoa văn trên trang bìa sách là có thể đoán ra quyển sách này không đến từ tòa Tàng Thư lâu này, mà là do Như Tâm tự mình sưu tập được.
Lý Thanh Sơn bình ổn tâm trạng, đọc từng trang từng trang một, phát hiện gọi nó là sách thì không chính xác lắm, chuẩn hơn phải là bút ký, đây là bút ký của một Ưng Lang vệ từng chấp hành nhiệm vụ ở Vụ Châu.
Bên trên ghi rằng, một vài yêu ma quỷ quái ở Vụ Châu dựa vào những thần ấn còn sót lại này mà luyện hóa những vùng sơn cùng ác thủy ở khắp nơi, xưng vương xưng bá, nên việc tiêu diệt chúng là vô cùng khó khăn.
Quả nhiên, theo tin tức trong bản bút ký này ghi chép thì những thần ấn này chỉ chia là núi và nước chỉ không hạn chế là nơi nào.
Mà tên Ưng Lang vệ kia oán giận chuyện này không ít.
Còn Lý Thanh Sơn thì vui vẻ hơn.
Chắc hẳn bản bút ký này lâu đời lắm rồi, hiện tại Vụ Châu đã đại loạn, Ưng Lang vệ đã thu hẹp thế lực đến cấp quận, giờ không biết nên nói là ai tiêu diệt ai nữa.
Nói cách khác, loại Ưng Lang vệ cấp như Thanh Hà phủ đã không tồn tại ở Vụ Châu.
Điều này cũng là hiển nhiên, mấy năm chiến loạn, hiện tại Thanh Hà phủ cũng đã hủy bỏ Ưng Lang vệ cấp cơ sở, toàn bộ đều thu hẹp thế lực. Nếu chiến tranh leo thang lần nữa, yêu soái tùy ý hoành hành như Chu Hậu La Ti thì việc hủy bỏ Ưng Lang vệ ở Thanh Hà phủ cũng là việc rõ ràng.
Sau khi đọc xong trang cuối của bản bút ký, Lý Thanh Sơn có vài suy đoán về lai lịch của cái thần ần này.
Vụ Châu có không ít thần ấn được lưu truyền, không phải tất cả chúng đều còn sót lại trước khi Thánh hoàng bình định Cửu Châu.
Ngoài Cửu Châu còn có cương vực, nó hoàn toàn tránh thoát được sự áp chế của Cửu Châu đại đỉnh, có thể luyện hóa thần toán ở ngoài đó rồi lại mang về Cửu Châu.
Chẳng qua việc này cực kỳ khó làm, việc cô đọng thần ấn cực kỳ tiêu hao thời gian và tâm huyết, hở một tí là mất mấy chục năm, nếu chỉ vì bán ra thì có hơi cái được không bù cái mất.
Vị Ưng Lang vệ kia nghi ngờ việc này có liên quan đến Nam Hải giao nhân. Bởi vì giao nhân trời sinh đã có dị năng khống chế nước, nên việc cô đọng thần ấn khá dễ dàng, hơn nữa tuổi thọ còn lâu dài. Xem ra vị Ưng Lang vệ kia suy đoán không sai.
Như Tâm là người có huyết thống giao nhân.
Lý Thanh Sơn cũng coi như người trong Ưng Lang vệ nhưng chưa bao giờ nghe đến tình huống này. Có lẽ vì Thanh Châu giáp Long Châu, tên yêu quái nào dám xằng bậy thì e rằng Mặc hải Long Vương cũng không cho phép. Chẳng qua, hiện tại liên minh chư vương đều sắp tan rã, gϊếŧ đến ngất trời, máu chảy thành sông, nên chuyện như vậy cũng chẳng tính là gì.
Gϊếŧ người phóng hỏa còn chẳng làm sao, thế thì còn sợ “giăng lưới trộm điện” gì.
“Đây thực sự là một món quà lớn!”
Nếu không phải đang ở trong Tàng Thư lâu, quả thực Lý Thanh Sơn hận không thể cười to ba tiếng. Nếu Như Tâm đứng ở trước mặt hắn, chưa biết chừng hắn đã ôm chầm lấy nàng.