Chương 951: Thủy Phủ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 951: Thủy Phủ
“Săn bắn sao? Đúng như ta nghĩ, đáng tiếc con mồi của ta còn lớn hơn nhiều, nếu không thì cũng chẳng ngại nhúng tay vào.”
Lý Thanh Sơn tự lẩm bẩm, rồi lại cầm lấy quyển sách bị hắn đặt trên bàn kia, cẩn thận nghiên cứu bìa sách. Tên sách đã mờ lắm rồi, hơn nữa kiểu chữ còn vô cùng cổ điển, chỉ loáng thoáng nhìn ra hai chữ “thần thoại”.
Thứ như sách, trừ khi đặt trong túi Bách Bảo không lấy ra, nếu không dù giữ gìn thế nào đi nữa cũng không ổn, cũng không thể ngăn cản được sự trôi qua của thời gian.
Hiếm lắm Lý Thanh Sơn mới quyết tâm đọc sách, như vậy mới không phụ lòng nàng khổ sở tìm ra những quyển sách nào trong biển sách mênh mông kia.
Ánh mặt trời lệch dần, thời gian từ từ trôi đi.
Giống như Như Tâm đã nói, ban đầu các thần linh chủ yếu được chia làm Sơn thần và Thủy thần. Sơn mạch và thủy mạch có thể bị luyện hóa như pháp khí, chẳng qua không cần bỏ thần niệm của mình vào trong đó thôi, mà là lấy một đạo thần niệm từ trong đó ra rồi ngưng kết thành thần ấn.
Thánh hoàng thống nhất thiên hạ cũng không phải đơn giản là đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, sau đó phong tám chư hầu vương và mười yêu vương, nếu không khi hắn vừa qua đời thì vương triều Đại Hạ này đã lập tức sụp đổ, trở lại thời đại hỗn loạn lần nữa.
Mà hắn đã thi hành một loạt thủ đoạn, một hạng mục vô cùng quan trọng trong đó là đúc Cửu Châu đại đỉnh. Mà vật liệu để đúc nó là những thần ấn được thu thập từ khắp thiên hạ này.
Cửu đỉnh trấn cửu châu, từ đó về sau dù cho yêu quái chiếm cứ sơn mạch hay thủy mạch nào thì cũng không thể luyện hóa chúng.
…
“Có điều, nếu thiên hạ không còn thần linh thì Như Tâm bảo hắn xem mấy thứ này là có ý gì?”
Lý Thanh Sơn cũng không thấy có gì kỳ lạ với việc Như Tâm có thể đoán ra thân phận Bắc Nguyệt của hắn. Hắn không phải thánh nhân, chỉ cần đổi một bộ đồ bó sát toàn thân, có hình chữ S, cộng thêm một chiếc kính màu đen là có thể giấu thân phận nữ chính với phóng viên mãi mãi.
Hoặc bị nữ phóng viên kia là một người không có đầu óc, hoặc là nàng hoàn toàn không để vai nam một của hắn trong mắt. Vị thánh nhân nào có thể thích nào thì ánh mắt cũng chẳng ra làm sao.
Lý Thanh Sơn tự nhận ánh mắt mình cao hơn nhiều, Như Tâm thông linh trí tuệ hiếm có trên đời, đặc biệt dẫn dắt hắn đến đây, còn tìm ra một đống sách lớn cho hắn đọc, chắc chắn không phải chỉ để nói với hắn rằng:
“Này, ta biết ngươi là ai! Biến thành Thủy thần rất tuyệt, có điều đáng tiếc là ngươi sinh ra quá muộn, thấy được mà không ăn được, ha ha.”
Chờ đã!
Sắc mặt Lý Thanh Sơn bỗng hơi cổ quái, bởi vì khi hắn tưởng tượng những lời nói đắc chí đó của Như Tâm thì hắn lại cảm thấy nàng thật sự có thể làm được chuyện như vậy.
Hắn ho khụ hai tiếng, loại bỏ mấy suy nghĩ lung tung này, tỉnh táo lại rồi tiếp tục đọc.
Giờ đã là hoàng hôn, ánh mặt trời biến thành màu vỏ quýt chiếu cái bóng của hắn thật dài.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng thấy quyển sách cuối cùng, sự mong mỏi trong lòng ngày càng mãnh liệt. Nếu có thể luyện hóa một mảnh thủy vực để làm thủy phủ thì chắc chắn tốc độ tu hành sẽ được đề cao hơn nhiều. Mà một khi chiếm ưu thế về địa lí, dù là Kim Đan xâm lấn thì cũng có thể ứng phó thong dong, đổi từ bị động sang chủ động.
“Ồ, cái này là?”
…
“Này, Như Tâm, đến cùng ý của ngươi là gì, có phải đang đùa ta hay không?”
Sắc trời đã tối, Lý Thanh Sơn đi tới Nhân Tâm đảo, vào phòng luyện đan tìm Như Tâm mà khởi binh hỏi tội. Trên mặt là sự tức giận và thất vọng vì không thu hoạch được gì.”
“À, cuối cùng ngươi cũng nhận ra, đúng là thông minh!”
Như Tâm cười ha ha nói, dáng vẻ như thực hiện được âm mưa đen tối. Nhưng lòng lại hơi thất vọng.
“Ngươi biết rồi nhỉ!”
Lý Thanh Sơn giận tím mặt rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh, còn mỉm cười khẽ.
“Biết cái gì?”
Như Tâm tức giận.
“Ta là…”
“Ngớ ngẩn.”
Như Tâm cắt ngang.
“Ta muốn dẫn Tiểu An tới Thiên Long thiền viện.”
Lý Thanh Sơn không hề tức giận mà nhẹ nhàng thở dài.
“Tại sao?”
Như Tâm nhìn lò luyện đan trước mặt, hững hờ hỏi nhưng lòng hơi run lên.
“Thực ra lúc này ở Tàng Thư lâu thì ta đã muốn nói với ngươi rồi, chuyện này là lựa chọn tốt nhất đối với Tiểu An, hơn nữa ta đã đắc tội cấp trên rồi, có vẻ không ở lại Thanh Hà phủ được.”
“Ngươi đọc hết đống sách mà ta đưa cho người rồi à.”
Có thể người khác không hiểu Lý Thanh Sơn đắc tội vị cấp trên nào, nhưng Như Tâm thì hiểu rõ, tâm trạng nàng trở nên nôn nóng một cách khó hiểu.
“Đọc được gần nửa. Hình như không có tác dụng gì, thế nên ta đoán là ngươi đang đùa ta. Hầy, nếu có thể làm được vậy thì tốt quá, như thế thì ta sẽ chống lại được vị cấp trên kia của ta.”
“Ngớ ngẩn!”
Rõ ràng chỉ thiếu một bước cuối cùng.
“Thôi bỏ đi, hôm nay ta không nổi giận với ngươi. Thực ra, trước khi đi ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn bỗng trở nên gợϊ ȶìиᏂ.
Ánh mắt Như Tâm vừa va chạm với ánh mắt kia thì đã lập tức dời đi:
“Những quyển sách kia đâu?”
Nàng sẽ chẳng nói lời nào giữ hắn lại, nhưng ít ra nàng vẫn muốn hắn hiểu rõ tình trạng lúc này, đúng là tên ngu ngốc!
“Còn ở Tàng Thư lâu!”
“Vậy thì tốt rồi, ngươi chờ ta ở đây, ta về ngay.”
Như Tâm đặc biệt dặn dò Tôn Phúc Bách rằng nếu Lý Thanh Sơn chưa đọc xong những quyển sách kia thì sẽ cất sách đi, đừng để người khác làm loạn.
“Haha, bây giờ là ai bị chơi đùa đây?”
Lý Thanh Sơn chợt cười to rồi giơ tay phải lên.