Chương 950: Chuyện Xưa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 950: Chuyện Xưa
“Phúc bá, sao ngươi lại ở đây?”
Lý Thanh Sơn đi tới Tàng Thư lâu thì thấy một người quen, Tôn Phúc Bách.
Ánh chiều tà chiếu xuống cửa sổ phía trước, Tôn Phúc Bách nhàn nhã nằm trên xích đu và đọc một quyển sách, thoáng chốc tựa như cảnh tượng họ gặp nhau lần đầu.
“Thanh Sơn, ngươi đến rồi à.”
Sau khi trò chuyện một phen thì Lý Thanh Sơn mới biết, hóa ra Tàng Thư lâu này vốn thuộc Tiểu Thuyết gia. Các tòa nhà trên Tranh Minh đảo đều có chức năng khác nhau và đều do người các gia các phái quản lý.
Chẳng qua Tiểu Thuyết gia vốn sa sút đến mức suýt chút nữa không gánh nổi Liên Vân hư đảo, vừa không có đệ tử cũng không nuôi nổi giáo viên nên Tàng Thư lâu này bị thu về cho Nho gia quản lý. Hiện tại Tiểu Thuyết gia chấn hưng trở lại, nên nó trở về tay Tiểu Thuyết gia lần nữa.
Tôn Phúc Bách đang trong lúc quan trọng để đột phá cảnh giới Trúc Cơ thì hắn đã từ bỏ mọi thứ ở Vân Hư Xã, trở lại Tàng Thư lâu này để tu tâm dưỡng tính. Dưới sự kinh doanh của hắn, Vân Hư Xã đã có một cơ cấu hoàn chỉnh, cho nên không nhất thiết phải tự mình nhúng tay vào mọi thứ.
Từng chiếc giá sách tràn đầy sách, mùi thơm của rễ cây mộc hương thấm vào ruột gan. Nhưng ở trong tòa lầu cực kỳ rộng lớn này lại lất pha lất phất chẳng được mấy người.
Chiến loạn vẫn chưa lắng lại, đâu có mấy người có lòng muốn đọc sách, mà sách liên quan đến tu hành đều ở tầng cao. Bên dưới chủ yếu là kinh, sử, tử, tập, rất khó được tu hành giả để ý.
“Ngươi nói Như gia chủ sao, nàng ở bên kia, tới lâu rồi, hoa ra là đang chờ ngươi!”
“Vâng. Để ta qua đó xem sao.”
Lý Thanh Sơn cũng cảm nhận được khí tức của nàng, sau khi đi qua những núi sách trùng điệp thì cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng ở trong một góc.
Trên bàn chất đầy sách, trên tay nàng lại chẳng có quyển nào, nàng được nâng cao hai chân đặt lên bàn, đầu gối lên cánh tay, thấy hắn thì cười khanh khách.
Ở đây có hai chiếc cửa sổ được mở, ánh mắt trời cực sáng nhuộm mái tóc đen của nàng thành màu vàng óng ả.
“Ngươi tới nơi này làm gì?”
Lý Thanh Sơn ngồi xuống trước mặt nàng, tay cầm một quyển sách lên lật hai ba cái rồi lại ném về bàn.
“Kể chuyện xưa thứ hai đi.”
“Chuyện xưa gì?”
“Chuyện xưa về thần linh.”
Như Tâm bỏ chân xuống, vung tay lên khiến rèm cửa sổ được kéo vào và che khuất ánh mặt trời, khuôn mặt nàng trở thành cái bóng mờ, sau đó nàng khoanh hai tay và đặt chúng lên. Thân thể nàng nghiêng về phía trước, nhẹ giọng nói:
“Ngươi biết không? Cửu Châu vốn có rất nhiều vị thần! Tất nhiên những vị thần này không thể sánh cùng thần Phật khắp chư thiên, cùng lắm được coi là vị thần nho nhỏ. Nơi cai quản cũng không lớn, có thể là một ngọn núi hay một dòng sông.”
“Đa số họ là thủy quái sơn tinh, có thể không quá mạnh trong giới tu hành đạo, nhưng đối với dân chúng bình thường thì đã được coi là hô mưa gọi gió. Không gì không làm được. Hơn nữa, chỉ cần ở trong vùng núi hoặc vùng nước của mình thì thực lực tăng mạnh, có uy lực đặc biệt.”
“Hiện tại thì sao, tại sao lại không có?”
Lý Thanh Sơn như ngộ ra điều gì nhưng vẫn không nắm bắt được điều quan trọng nhất.
“Thánh hoàng bình định cửu châu, sau này thiên hạ không còn thần linh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó là không có sau đó, chuyện xưa của ta xong rồi.”
Như Tâm lại vung tay lên, ánh mắt trời chói mắt tiếp tục tràn vào.
“Đây chính là chuyện xưa của ngươi?”
Lý Thanh Sơn trợn mắt lên.
“Ngươi không đưa linh thạch thì sao ta phải nói nhiều. Muốn biết thì tự mình xem đi!”
Như Tâm vỗ lên một quyển sách khiến tro bụi bùng lên, tung bay dưới ánh mặt trời.
Sau đó nàng đứng dậy như muốn rời đi.
“Chờ đã.”
Lý Thanh Sơn gọi Như Tâm lại nhưng cũng không biết nên hỏi từ đâu. Hắn chỉ cảm thấy một suy nghĩ nào đó trong lòng ngày càng rõ ràng, ánh mắt lướt qua chồng sách cao ngất phía trước. Chắc hẳn nàng đã tốn rất nhiều công sức để tìm ra những quyển sách nát này từ trong đống giấy lộn kia nhỉ!”
“Có rắm mau thả.”
“Ngươi thay bằng bốn chữ “có chuyện mau nói” thì ta nghe cũng thấy thoải mái hơn chút đấy.”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn hung tợn đảo qua cặp mông mẩy của nàng, có suy nghĩ muốn tát lên đó một phát.
Bỗng nhiên hắn không còn suy nghĩ làm tri kỷ cả đời với nàng, thay vào đó nếu có thể đặt nàng lên đùi rồi đánh mạnh vào mông nào trong lúc nàng không giữ miệng khi họ đùa giỡn thì sẽ là loại hưởng thụ thích nhất.
“Làm ngưươi thoải mái thì có linh thạch để cầm ư?”
Như Tâm vừa nói ra khỏi miệng thì đã thấy không thích hợp lắm.
Quả nhiên, Lý Thanh Sơn cười ha hả:
“Vậy thì xem ngươi làm ta thấy thoải mái kiểu gì.”
Như Tâm chẳng nói thêm lời nào đã xoay người rời đi.
Lý Thanh Sơn chợt nhớ đến một chuyện:
“Ngươi biết Tiền Dung Chỉ đang ở chỗ Sở Thiên làm gì sao?”
“Ở Vụ Châu, nếu quấy rầy việc săn bắn của người khác thì còn bị coi nghiêm trọng hơn so với việc cướp thê tử của người ta đó!”
Như Tâm vung tay mà không thèm quay đầu lại, nàng đi xuyên qua hàng lang đầy những ô cửa sổ, thân hình nàng lúc sáng lúc tối rồi biến mất ở phía cuối hành lang.