Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 949 - Chương 949: Xong

Chương 949: Xong - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 949: Xong


Lý Thanh Sơn cảm thấy còn đau đớn hơn cả lúc chịu đựng thiên lôi của Chu Thông, cũng không phải do Tịch Quang thiền sư muốn đưa hắn vào chỗ chết, mà do Ngưu Ma và Hổ Ma nảy sinh phản ứng kịch liệt với Long Thiện Xướng này, bỗng chốc dâng trào tựa như nước trắng rơi vào chảo dầu.

“Nghe đồn Thiên Long Thiện Xướng có thể hàng phục tất cả yêu ma quỷ quái, quả nhiên không phải nói dối, lẽ nào hắn phát hiện điều gì? Vậy nên có ý thăm dò?”

Tịch Quang thiền sư vẫn chưa nhìn ra bản thể yêu ma của Lý Thanh Sơn, mà là có ý định khác. Tịch Quang thiền sư không những hàng phục được yêu ma, mà cũng có thể gột rửa du͙ vọиɠ và ác niệm trong lòng người.

Nếu Lý Thanh Sơn có ý đồ không yên phận gì với Tiểu An thì hắn có thể tiêu trừ chúng nhờ cái này, tránh chuyến đi này gặp phải phiền phức không đáng có. Khi Lý Thanh Sơn vẫn u mê không tỉnh, vậy thì sẽ phải chịu đựng sự đau đớn khôn cùng.

Nhưng chỉ thấy sắc mặt Lý Thanh Sơn hơi thay đổi rồi khôi phục thái độ bình thường, thậm chí còn ôn hòa thong dong hơn lúc mới đi vào.

“Lẽ nào phán đoán của ta sai sao? Nếu vậy thì cũng không cần làm khó hắn quá. Người có tình dứt bỏ không được, không thể tránh khỏi. Nếu dùng thủ đoạn cứng rắn thì sẽ trông có vẻ quá kém cỏi, lại còn nảy sinh hiềm khích với đệ tử mình.”

Tịch Quang thiền sư thu hồi Thiên Long Thiện Xướng.

Thực ra Lý Thanh Sơn đã sử dụng Linh Quy Trấn Hải để trấn áp tất cả, xoa dịu sự cáu kỉnh của Ngưu Ma và Hổ Ma, linh quy chìm xuống biển, không di chuyển không biến đổi tựa như lão tăng nhập định. Đương nhiên cũng là vì Tịch Quang thiền sư chưa thi triển công lực chân chính, nếu không thì Lý Thanh Sơn chỉ đành hoảng hốt rút lui, hoặc là biến thành yêu đánh một trận.

“Lẽ nào đó chính là tuyệt học Thiên Long Thiện Xướng của Thiên Long thiền viện?”

Lý Thanh Sơn cười hỏi.

“Xem ra tâm tư thí chủ trong sáng vô tư, đúng là có chút duyên với Phật.”

“Cái gì? Thiên Long thiền viện?

Chúng tăng đều kinh ngạc không thôi, ngoài Tiểu An ra thì không ai biết sự thăm dò và giao chiến lúc nãy giữa họ.

“Không biết ngài có thể dạy cho Tiểu An hay không?”

Lý Thanh Sơn thử dò hỏi.



Lý Thanh Sơn một mình tới Nhân Tâm đảo, lòng thì cảm thán:

“Phượng Hoàng Linh Vũ này thật không dễ tìm mà!”

“Môn tuyệt học này không giống với những cái khác, chỉ có phương trượng sư huynh mới có tư cách truyền thụ, vẫn cần trải qua rất nhiều thử thách.”

Đó chính là câu trả lời của Tịch Quang thiền sư, hắn thân là cao tăng Phật môn nên sẽ không nói dối, chớ nói chi đó là chuyện lớn mọi người đều biết.

Lý Thanh Sơn cũng bất đắc dĩ, đồng ý sau khi kết thúc việc ở Thanh Hà phủ thì sẽ dẫn Tiểu An đến Thiên Long thiền viện. Đây cũng là ý của Tiểu An, Tịch Quang thiền sư không có lời nào để nói, chỉ giữ Tiểu An lại tiếp tục giảng kinh thuyết pháp.

Lý Thanh Sơn bước về phía Y gia, giờ vẫn nhớ chuyện xưa thứ hai mà Như Tâm nói với hắn. Lúc đó nóng lòng chuyện của Tiểu An, giờ việc đã xong, ngẫm lại mới thấy nó ẩn chứa ý nghĩ sâu xa.

Tuy miệng Như Tâm không tha cho ai, nhưng chưa bao giờ thực sự có ý định lừa lấy linh thạch của hắn. Hắn cảm nhận rằng dù hắn để bụng mà đồng ý cho nàng thì nàng cũng không cần.

Sau khi nghe ngóng được Như Tâm không ở trên Nhân Tâm đảo thì hắn đã đi tới Tàng Thư lâu ở Tranh Minh đảo.

Chợt thấy một ánh mắt cực kỳ oán độc phóng tới, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt vặn vẹo hơi quen thuộc ở sau cửa sổ, đó là Sở Thiên.
Lý Thanh Sơn cười rồi vẫy tay một cái, gương mặt đó lại càng vặn vẹo hơn, lúc này bỗng có một nữ tử đi tới trước cửa sổ, bất ngờ đó lại là Tiền Dung Chỉ. Nàng cụp mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, biểu cảm hơi kỳ quái rồi trực tiếp kéo rèm cửa sổ.

“Đó là bảo vệ ‘đồ ăn’ sao?”



“Tiểu Thiên đừng nhìn, rồi sẽ có ngày ngươi trở nên mạnh hơn hắn.”

Trong ánh mắt của Tiền Dung Chỉ không có chút thương hại nào, mà là tràn ngập sự tin tưởng và chờ mong.

Vào lúc không được như ý muốn, không một nam nhân nào có thể cưỡng lại ánh mắt thế này. Sở Thiên cũng như vậy, toàn thân hắn run lên, sau đó nhào vào lòng Tiền Dung Chỉ và khóc nước nở.

“Giờ ta chẳng còn gì!”

Tiền Dung Chỉ dùng bàn tay đeo găng tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, ánh mắt nàng dịu dàng như một vị mẫu thân đang nhìn hài tử bị gục ngã của mình.
Con rắn địa ngục kia đang rục rịch, không cam lòng mà đi khắp người nàng và nàng cũng động viên nó tựa như một vị mẫu thân.

“Đừng sốt ruột, chẳng mấy chốc sẽ được ăn thôi.”

Đúng là Sở Thiên bị mất không ít thứ, sau khi hắn bị Như Tâm mang về Như Tâm đảo thì bệnh trạng tẩu hỏa nhập ma của hắn chợt ổn định như có kỳ tích. Sau đó Tiền Dung Chỉ tới, đôi mắt đỏ ngầu, ấp a ấp úng.

Dưới sự ép hỏi của Sở Thiên, cuối cùng nàng cũng nói cho hắn biết tin tức cực xấu, vào lúc hắn bế quan thì hai nữ tử theo hắn tới Bách Gia kinh viện đều chết trong chiến loạn. Hắn và hai nữ tử thanh mai trúc mã kia có cảm tình sâu nặng.

Vậy nên lòng hắn vô cùng đau đớn, thế là lại tẩu hỏa nhập ma lần nữa, gần như sắp chết.

Sau đó kỳ tích lại xảy ra trên người hắn lần nữa, bảo vệ tính mạng hắn, dường như thật sự có mệnh trời phù hộ vậy, nhưng tu vi thì thụt lùi nghiêm trọng.
“Ngươi còn có ta!”

Tiền Dung Chỉ quay đầu đi chỗ khác tựa như không đành lòng, nước mắt không thể kìm nén mà lã chã rơi.

Hơn nữa, cũng chỉ có mình ta.

Rắn độc hí lên.

Bình Luận (0)
Comment