Chương 948: Trở Ngại - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 948: Trở Ngại
Phần lớn tâm trí của Tiểu An cũng không để ý đến chuyện luận pháp, mà là đang nhớ đến sự an nguy của Lý Thanh Sơn, nhưng trước giờ nàng đều không thể hiện cảm xúc, phản ứng ngôn ngữ lại nhạy bén nên ngay cả Tịch Quang thiền sư cũng không nhận ra. Nếu hắn biết Tiểu An chỉ dành hai đến ba phần tâm trí để đối đáp với hắn thì không biết sẽ có phản ứng gì, là phẫn nộ bất mãn hay là càng vui mừng hơn.
Con ngươi đen nhánh của Tiểu An tựa như giếng cổ không một gợn sóng, ở trong đôi con mắt này thì Đại Hùng bảo điện vàng son lộng lẫy chỉ là một màu trắng đen trong suốt. Đàn hương nồng nàn trở nên thoang thoảng mà nhạt nhẽo. Đôi môi Tịch Quang thiền mấy máy thốt ra Phật pháp tinh diệu, nhưng truyền vào tai là nàng quên luôn. Chuông sớm trống chiều cũng xa xôi như có như không.
Đây cũng không phải do ngũ quan hay giác quan thứ sáu của nàng không đủ nhạy bén, mà nó gần như đạt tới loại cảnh giới vô sắc vô tướng mà Phật gia có nói tới. Đệ tử cửa Phật bình thường diện bích ba năm mà cảm nhận được cảnh giới này trong một cái chớp mắt cũng coi là đạt lĩnh ngộ cực lớn, tu vị tiến bộ nhanh chóng, nhưng với nàng thì cảnh giới này nằm trong tầm tay mỗi giây mỗi phút.
Đùng.
Một tiếng vang thật lớn truyền vào trong tai Tiểu An, nàng mừng rỡ quay đầu lại, chỉ thấy Lý Thanh Sơn bước vào trong Đại Hùng bảo điện. Khác với cảnh vật ở xung quanh, hắn ở trong mắt nàng cực kỳ rõ ràng, làn da màu đồng cổ, đôi mắt lấp lánh có thần và tiếng cười vang dội phá vỡ sự yên tĩnh đều rõ ràng.
Lý Thanh Sơn đi tới bên cạnh Tiểu An rồi cúi đầu thật sâu:
“Tại hạ Lý Thanh Sơn bái kiến Tịch Quang thiền sư. Tiểu An có được danh sư, hôm nay mới được thấy dáng vẻ trang nghiêm của ngài, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Tịch Quang thiền sư không liếc nhìn Lý Thanh Sơn lấy một cái, dường như trong mắt chỉ có Tiểu An tồn tại, hoàn toàn không có nhân vật này. Thân là thủ tọa Bồ Đề Viện ở Thiên Long thiền viện, hắn cũng được cho là có thực lực cao cường trong đám tu hành giả đã vượt qua thiên kiếp thứ hai.
Có điều hành động này cũng không phải là xem thường tu sĩ Trúc Cơ Lý Thanh Sơn, mà bản tính hắn vốn vậy. Trước khi gặp Tiểu An, hắn đã tu luyện im lặng ngồi thiền tận hai mươi năm.
Im lặng ngồi thiền này cực kỳ có tiếng ở Thiền tông, dụng ý là để từ bỏ sự câu nệ ngôn ngữ. Có điều, nghe đồn trong Thiên Long thiền viện là hắn tu im lặng ngồi thiền không phải là vì tu hành, chỉ đơn giản là không muốn mở miệng nói chuyện, lãng phí thời gian giảng kinh nói chuyện với người ta mà thôi.
Vậy mà hắn mới tới nữa ngày nhưng số lời hắn nói với Tiểu An đều sắp nhiều hơn tất cả những gì hắn nói trong mười năm ở Thiên Long thiền viện. Nếu để các đệ tử trong Bồ Đề Viện biết thì chắc chắn họ sẽ kinh ngạc không ngậm được miệng, còn nghi ngờ có phải sư phụ mình bị người ta giả mạo hay không.
Tuy nhiên, rõ ràng là Tịch Quang thiền sư cũng không muốn tiếp đãi Lý Thanh Sơn - người tùy tiện xông vào đây.
Giác Tâm tiến lên nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Sư đệ, ngươi nên đi ra ngoài trước đi!”
“Năm xưa Nhất Niệm đại sư nói ta có duyên với Phật, nên ta muốn nghe đôi chút về Phật pháp cao thâm của Tịch Quang thiền sư, xem xem ta có thật sự có duyên hay không.”
Lý Thanh Sơn mỉm cười nhẹ với Tiểu An, sau đó còn tìm một cái bồ đoàn và ngồi khoanh chân xuống.
Nụ cười nhẹ của Tiểu An bỗng rực rỡ như hoa thơm, khiến đông đảo tăng lữ đều hơi run lên, có một vài người tu luyện chưa tốt mà nảy sinh một vài suy nghĩ này nọ một cách tự nhiên.
Tịch Quang thiền sư hơi nhướng mày, hắn không biết cái gì gọi là quốc sắc thiên hương, chỉ không khỏi nhớ đến truyền thuyết khi Phật tổ tu thành Phật dưới gốc cây bồ thì bị một đám yêu quái đến cản trở, chúng biến thành Thiên nữ mê hoặc Phật tổ.
Hắn chưa bao giờ gặp Thiên nữ chân chính, nhưng nụ cười này của nàng tựa như làm mờ nhạt Phật tính trên người nàng, từ một thiên tài Phật môn bỗng trở thành Thiên nữ do yêu quái biến thành. Lúc này hắn mới thật sự để ý đến dung mạo của nàng, nghĩ lại thì thấy có vẻ mình đa nghi rồi, chung quy nàng cũng chỉ là một hài tử, khó tránh khỏi việc có một vài suy nghĩ không sạch sẽ. Nếu nàng thật sự có thể đạt tới cảnh giới không nhiễm một hạt bụi, vậy thì càng khó mà tin nổi và càng giống yêu ma hơn.
Tịch Quang thiền sư lại trở về với dung nhan tiều tụy, con ngươi khôi phục vẻ vẩn dục, cuối cùng ánh mắt lại chuyển đến mặt Lý Thanh Sơn, đáy lòng yên tĩnh không dao động chợt nổi gợn sóng bừng bừng.
Hắn là trở ngại duy nhất đối với việc tu hành của nàng!
“Phật nói Phật pháp không truyền sáu tai, không biết thí chủ có tư cách nghe ta giảng kinh hay không?”
Không giống với giọng nói khô khốc lúc giảng kinh, giọng của Tịch Quang thiền sư bỗng trở nên hùng vĩ cuồn cuộn, chen lẫn cả tiếng rồng ngâm kéo dài không dứt từ phía chân trời, trực tiếp truyền vào thiên linh của Lý Thanh Sơn.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi, lập tức tập trung tinh thần, toàn bộ thần hồn cũng bị khuấy động theo, thân thể như có những luồng điện đi qua.
“Đây chính là Thiên Long Thiện Xướng!”
…