Chương 947: Đàm Đạo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 947: Đàm Đạo
Vấn đề quan trọng hơn là, Tịch Quang thiền sư muốn mang ta về Thiên Long thiền viện.
Tuy Lý Thanh Sơn từng có kế hoạch cùng đi với Tiểu An một chuyến, nhưng thời cơ này không đúng lắm.
Chắc chắn hành trình đến Thiên Long thiền viện không thể xong xuôi trong ba ngày, ba đến năm năm đã được coi là nhanh rồi. Vấn đề là hắn vừa mới gầy dựng một mảnh cơ nghiệp ở Thanh Hà phủ, còn chưa kịp thu hoạch thành quả. Hiện tại mà đi thì hơi tiếc.
Bây giờ, hắn đã cưỡng chế thống nhất Dạ Du Nhân, việc thu thập linh thảo sẽ không giống kiểu tiến cống như trước, mà là trực tiếp đoạt đi cũng được, chắc chắn thu hoạch sẽ nhiều hơn mấy năm qua gộp lại.
Dù đan dược phổ thông đã vô dụng đối với hắn, nhưng chỉ cần tích lũy linh thạch đủ nhiều thì có thể đến Như Ý quận hoặc nơi tốt hơn để mua, hắn không tin mình không mua được đan dược phù hợp.
Vậy thì chẳng khác nào một nông dân khổ cực cày cấy, rơi biết bao nhiêu giọt mồ hôi, vất vả lắm mới đến mùa thu hoạch lúc vào thu thì lại bỏ mảnh ruộng này, đi khai phá một mảnh ruộng mới. Dù là ai thì cũng đều không cam lòng.
Hơn nữa hắn vẫn chưa giải quyết được mầm họa Chu Hậu La Ti, càng không thể cứ thế rời đi.
Đương nhiên vẫn còn một cách, đó là để Tiểu An đến Thiên Long thiền viện tu hành một mình, còn Lý Thanh Sơn ở lại Thanh Hà phủ, cần làm gì thì làm cái đó.
Có điều, Lý Thanh Sơn chưa bao giờ nghĩ đến cách này, tựa như lời hứa ngày đó vậy, chỉ có cái chết mới có thể tách bọn họ ra.
Lý Thanh Sơn trầm ngâm, sắc mặt biến đổi liên tục rồi bỗng đứng dậy:
“Ta đi Bách Gia kinh viện xem sao.”
Nếu lão hòa thượng kia tự ý quyết định, cưỡng ép mang Tiểu An về Thiên Long thiền viện thì sẽ gay go mất.
“Ngươi không phải vội, đại sư của Thiên Long thiền viện không đến mức thô bạo như vậy đâu, chỉ cần ngươi không kiên quyết cưới đệ tử thiên tài của họ là được.”
Dường như Như Tâm nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, trong lời nói có ý thăm dò.
“Đang tốt đẹp sao ta phải cưới nàng?”
“Ngươi không định như thế là được.”
Như Tâm thở phào nhẹ nhõm rồi lại đè Lý Thanh Sơn xuống chỗ ngồi rồi chợt nói một câu không đâu vào đâu:
“Ngươi có biết rằng thế gian này vốn có thần linh hay không.”
“Cài gì?”
Lý Thanh Sơn hơi sửng sốt, không biết nàng đột nhiên nói cái này làm gì.
“Đây là một chuyện xưa khác.”
Như Tâm mỉm cười khẽ.
“Ngươi còn muốn lừa gạt để lấy linh thạch của ta?”
Lý Thanh Sơn nhíu lông mày lại.
“Thôi bỏ đi, vì lúc này ngươi ngoan ngoãn như vậy nên ta sẽ kể chuyện xưa miễn phí cho ngươi.”
“Ngươi bảo ta mua thì ta cũng chịu á, nói mau đi!”
“Ngươi mất tập trung, hôm nay đến đây thôi, đợi khi ngươi bình tĩnh rồi nói sau đi! Đi thôi, tới Bách Gia kinh viện.”
Như Tâm ung dung đứng dậy đi về phía cửa lớn động phủ, khóe miệng là nụ cười có chút thần bí.
Ta đâu có lấy trắng trợn hơn một vạn viên linh thạch này của ngươi.
…
Trong Đại Hùng bảo điện ở Vô Tự Lâu, chúng tăng yên lặng đi vòng quanh.
Tháp nhanh rủ xuống từng vòng, làn khói lượn lờ khắp nơi, tượng Phật Như Lai thì nhướn mày mỉm cười.
Phía trước Phật là hai người, một già và một trẻ đang thảo luận Phật Pháp, một người thì tiều tụy như gỗ, một người thì tươi tắn như hoa.
Nghe ngôn ngữ mà họ nói, chúng tăng mờ mịt không hiểu họ nói về điều gì, Giác Tâm cũng là tựa hiểu mà không phải hiểu.
Tiểu An đăm chiêu, thỉnh thoảng cúi đầu trầm tư suy nghĩ, thường thường chỉ một chốc là lại ngẩng đầu lên tiếp tục nói.
Sắc mặt vui mừng trên khuôn mặt Tịch Quang thiền sư càng ngày càng đậm. Mấy năm trước mới gặp mặt chỉ xác định danh phận sư phụ, vẫn chưa trảo đổi nhiều, hôm nay hắn vốn có ý kiểm tra chỉ bảo nàng một hai chỗ, vậy mà chất vấn các kiểu đều không thể làm khó nàng.
Nàng tự mở ra con đường, tự có lĩnh ngộ riêng của mình đối với Phật học. Tuy rằng đa số lý giải còn hơi nông cạn, nhưng cũng có lúc ngẫu nhiên bật thốt những lời tuyệt vời, làm cho hắn cảm giác như đang nói chuyện với một vị tiền bối vậy.
Mà cái gọi là “nông cạn” cũng là nông cạn so với thủ tọa Bồ Đề Viện Thủ hắn - người đã tu luyện tinh thông Phật pháp mấy trăm năm, chứ e rằng không một ai trong đám đệ tử nội môn ở Thiên Long thiền viện có thể sánh bằng, nên lòng hắn chỉ biết khen ngợi không ngớt.
Chu Nhan Bạch Cốt Đạo cũng không phải là công pháp tu hành đơn giản, nó ẩn chứa tâm huyết cả đời của một vị đại năng của Phật môn. Điều đó tương đương với việc có một vị Bồ Tát làm thầy và vạch ra một con đường trong kinh Phật mênh mông như biển này cho nàng. Nàng coi đây là nền tảng để nghiên cứu sâu rộng hơn về Phật pháp kinh thư, rồi lại chuyển sang tu hành Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau để tiến bộ dần dần.
Sau khi bàn luận một phen với Tịch Quang thiền sư, nàng cũng cảm thấy mình đạt được rất nhiều thứ. Chẳng qua, đến cùng thì vị Bồ Tát kia cũng là Bạch Cốt Bồ Tát, vì thế Tiểu An cũng không thật sự nói cho Tịch Quang thiền sư biết về những lĩnh ngộ ở trong lòng, bằng không hắn sẽ không khen ngợi nữa mà là giận tím mặt, sau đó trực tiếp thực thi thủ đoạn lôi đình và diệt trừ nghịch đồ hủy hoạt phỉ báng Phật này.