Chương 946: Chữ Quý - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 946: Chữ Quý
Nàng chỉ vội vàng liếc mắt một cái rồi quay lại nhìn “nam tử thần bí” ở trước mắt. Như Tâm cụp mắt nhìn xuống, nghĩ thầm hắn hiện tại vẫn giống như lần trước họ gặp, khí tức tỏa ra cũng giống, nhưng khí chất đã thay đổi, trở nên dũng cảm và tự tin hơn, tràn ngập ý chí chiến đấu, chỉ là cảm giác như hắn đã mạnh hơn xưa.
“Cũng tạm! Ngươi biết Tiểu An đi đâu không?”
Lý Thanh Sơn không ra sức che giấu gì hết, quan hệ của họ đã đạt đến trình độ ngầm hiểu ý nhau. Không biết rằng có phải vì đã trở nên tịnh tâm không ham muốn hay không, mà giờ gặp lại Như Tâm thì dục niệm của hắn đã phai nhạt đi nhiều, thay vào đó ngày càng quý trọng tình hữu nghị giữa bọn họ.
Dù hắn ôm ấp lý tưởng vĩ đại “lấy mỹ nhân khắp thiên hạ làm thê tử”, nhưng mỹ nhân dễ gặp còn tri kỷ thì hiếm thấy.
“Tịch Quang thiền sư của Thiên Long thiền viện đến rồi, nàng lại không cho người ta vào cửa nên chỉ đành đi theo họ cùng về Bách Gia kinh viện.”
“Tịch Quang thiền sư sao? Ngươi mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Mắt Lý Thanh Sơn sáng lên, đúng là quái anh dưới lòng đất kia cũng khá lợi hại, Tịch Quang thiền sư thân là thủ tọa Bồ Đề Viện ở Thiên Long thiền viện nên tất nhiên cũng sẽ biết Thiên Long Thiện Xướng. Để hắn truyền nó cho Tiểu An, sau đó hắn lấy nó đi để đôi Phượng Hoàng Linh Vũ, vậy chẳng phải là lấy được rồi sao?
“Được đó, một chữ là một khối linh thạch? Vừa nãy đã là ba mươi chữ, nể giao tình giữa chúng ta thì coi như ta tặng miễn phí câu này.”
Như Tâm vươn tay ra như chuyện đương nhiên.
“Giao tình giữa chúng ta đáng quý ghê!”
Vậy mà Như Tâm lại nhíu mày bắt đầu suy nghĩ, đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn. Dường như nàng đang nghiêm túc suy tư về mối giao tình của bọn họ, bỗng lông mày nàng giãn ra.
“Thực ra cũng không có giao tình gì, mau mang linh thạch ra, nếu không thì ta sẽ từ chối trả lời vấn đề này.”
“Ta là Tiểu Thuyết gia, hay ngươi là Tiểu Thuyết gia? Chuyện xưa của ngươi đáng giá như vậy sao?”
“Năm mươi khối linh thạch! À không, sáu mươi khối! Thêm câu này là sáu mươi khối, à không đúng, là…”
“Nữ nhân vô liêm sỉ, ngươi còn đếm cả mấy câu nói sao! Còn đếm nữa thì có phải ngươi có thể lừa gạt bằng cách đếm số từ mình lẩm bẩm không?”
“Thế muốn nghe hay không.”
“Được, ngươi nói đi.”
Chắc chắn Lý Thanh Sơn sẽ không đưa một viên linh thạch nào cho nàng.
“Mời thanh toán nợ trước.”
Lý Thanh Sơn thở hắt một hơi, trực tiếp ném một đống lớn linh thạch ra.
Như Tâm cười nhận lấy linh thạch không chút khách khí, mở miệng nói:
“Rất lâu về trước…”
“Nhiều nhất là mấy ngày chứ gì!”
“Đúng là tự cho rằng mình thông minh! Ngươi biết ta muốn nói gì sao? Đừng có chen ngang vớ vẩn, vào rất lâu về trước, có một đứa bé tên Sở Thiên, hắn là thiên nhân chuyển thế, thông minh lương thiện. Ừm, bốn chữ cuối là ta tự nói nên không thu phí của ngươi, giúp ngươi tiết kiệm bốn khối linh thạch đó, ha ha.”
“Haha cái rắm á! Câu này cũng tính phí phải không? Hơn hai mươi chữ rồi.”
“Không sai.”
Sau khi Lý Thanh Sơn nghe một lượt về dung mạo vóc người, gia thế xuất thân của Sở Thiên thì cuối cùng Như Tâm cũng nói đến chuyện Sở Thiên đạt Trúc Cơ thành công, đến núi Liên Nhạc khiêu chiến hắn, thế là hắn cũng bắt đầu tập trung tinh thần.
Đúng vào lúc này, chuyện xưa im bặt.
“Linh thạch đã hết, nếu muốn nghe tiếp thì mời tiếp tục nộp linh thạch.”
…
Lý Thanh Sơn bỗng đứng dậy, hai mắt mở to. Ngay cả khi bị Chu Hậu chọc giận mà hắn cũng muốn trả thù lại.
Luồng lệ khí kia của Hổ Ma đã hòa vào trong xương cốt của hắn, chỉ cần để lộ một chút là phàm nhân có thể bị dọa đến vỡ mật mà chết. Dù là tu hành giả thì cũng nảy sinh sự sợ hãi ở trong lòng.
Nhưng Như Tâm chỉ bình chân như vại mà phẩm trà, hồn nhiên không để diễn xuất lần này của Lý Thanh Sơn vào trong mắt, dường như khóe miệng còn xuất hiện nụ cười đắc ý. Trước giờ khi hai người đấu võ miệng thì bọn họ đều coi việc chọc tức được là chiến thắng, hiện tại có thể coi là nàng thắng một ván rồi nên tâm trạng vui vẻ không chịu nổi.
Lý Thanh Sơn nghiến răng ken két, đúng là phải có cách thì mới bắt chẹt được nàng, dù là mãnh hổ thì cũng không thể nào giơ nanh vuốt với bằng hữu được.
Bảo là tức giận nhưng thật ra lòng hắn lại bình tĩnh yên bình hiếm thấy. Khi phẩm trà và nghe nàng nói những chuyện xưa đánh trống lảng kia, dường như những tia âm u đến từ dưới lòng đất cũng dần bị gột rửa khỏi người hắn.
Trong lúc ngẩn ngơ, hắn đã không còn là Nguyệt Ma mà lại tìm về được một vài cảm giác làm người, đáy lòng căng thẳng cũng dần buông lỏng. Cứ mặc kệ nàng vậy, nếu là bình thường dám lừa bịp linh thạch của hắn thì cũng phải xem xem có mạng để tiêu hay không.
Vì để nghe hoàn chỉnh chuyện xưa này, Lý Thanh Sơn chỉ đành ngoan ngoãn bổ sung đủ phí.
Như Tâm cười nói:
“Cảm ơn quý khách, thừa thì không được trả lại mà thiếu thì phải bù thêm đó!”
Cũng may sau khi Như Tâm thực hiện được ‘gian kế’ thì cũng không cố kéo dài chuyện xưa, chỉ đơn giản giảng giải câu chuyện một lần, dù vậy thì nàng vẫn thu được gần vạn linh thạch rồi.
“Cái tên Sở Thiên này thật là không biết điều.”
Lý Thanh Sơn thuận miệng nói một câu, cũng không quá để ý, tên hề nhảy nhót thế này chẳng đáng để hắn tốn nhiều tâm tư.