Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 956 - Chương 956: Thăng Chức

Chương 956: Thăng Chức - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 956: Thăng Chức


Các Ưng Lang vệ đều lui đến bên rìa đại sảnh, vẫn không thể không vận lên chân khí để ngăn cản. Nghiêng đầu đi, không dám nhìn vào Vương Phác Thực, chỉ sợ rằng bị một chút dư quang liếc trúng thì cũng sẽ cảm thấy rùng hết cả mình.

Như là phạm nhân phạm tội tày đình, đang đứng trước mặt pháp quan thẩm phán hắn, bất kể là có hung ác tàn bạo đến cỡ nào thì cũng sợ kinh hồn bạt vía, không dám đối diện với sự uy nghiêm này.

Răng rắc răng rắc…tiếng đóng băng vang lên khắp nơi. Hàn sương bò đầy trên các cột nhà, leo khắp đại sảnh.

Có một tiếng động khác dần dần át cả tiếng đóng băng, là truyền ra từ trên người Lý Thanh Sơn, đó là tiếng sóng biển. Linh khí như thủy triều lấy hắn làm trung tâm mà tuôn ra bốn phương tám hướng. Khí thế không những không giảm, mà còn trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Lý Thanh Sơn vẫn không nhanh không chậm, in từng dấu chân lên mặt đất mà tiến về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của Vương Phác Thực, vô pháp vô thiên.

“Đâu đâu cũng có hàn khí của hàn băng Địa ngục. Cảnh giới của ta lại cao hơn hắn, hắn nên bị hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể làm bị thương từ sớm rồi, sao giống như không hề hấn gì. Tiểu tử này thật sự không tầm thường, mệnh lệnh này của Cố thống lĩnh có lẽ cũng không phải không có đạo lý.”

Vương Phác Thực đã là Trúc Cơ trung kỳ, đương nhiên mạnh hơn Lý Thanh Sơn đang là Trúc Cơ sơ kỳ một bậc, khác biệt giữa cảnh giới nhỏ tuy không khoa trương như cảnh giới lớn, nhưng cũng không phải là nói cho có mà thôi.

Nhưng nếu so tiêu hao linh khí, Lý Thanh Sơn tu hành Đại Hải Vô Lượng công ở mặt công pháp sẽ chiếm nhiều ưu thế hơn. Mà ưu thế công pháp của Vương Phác Thực hoàn toàn không thể hiện ra được trước mặt Lý Thanh Sơn.

Cuối cùng, Lý Thanh Sơn đi đến cách Vương Phác Thực ba thước, ngừng chân lại.

Hai luồng linh khí kịch liệt va chạm giữa hai người, giống như biển lớn vào mùa đông bị hàn băng phong tỏa, lại bị sóng biển phá tan.

“Được rồi, thế này cũng tàm tạm rồi, cứ tiếp tục thì dù các ngươi chịu được thì căn nhà này cũng không chịu được.”

Hai cánh tay của Hoa Thừa Tán đồng thời đặt lên bả vai của Lý Thanh Sơn và Vương Phác Thực.

Hai người tự thu lại linh khí, ghế thái sư mà Vương Phác Thực vốn đang ngồi lập tức nát bấy thành một đống băng vụn.

“Thống lĩnh, tuyên bố mệnh lệnh đi!”

Hoa Thừa Tán lui về sau một bước, đứng ngang hàng với Lý Thanh Sơn, khó lắm mới lộ ra vẻ nghiêm túc, gọi Vương Phác Thực là thống lĩnh.

“Truyền mệnh lệnh của Cố thống lĩnh, Lý Thanh Sơn có công lao xuất sắc, biểu hiện ưu việt, hiện thăng làm Xích Ưng thống lĩnh của Ưng Lang vệ ở Thanh Hà phủ!”

Vương Phác Thực không phục mà nói xong.

Lời vừa nói ra, không những Lý Thanh Sơn ngẩn người, rất nhiều Ưng Lang vệ cũng đều kinh ngạc ra mặt, họ được gọi đến tập hợp, lại không ngờ là việc lớn như thế này!

Lúc này Lý Thanh Sơn mới hiểu được, vì sao Vương Phác Thực lại bày ra một tình cảnh lớn như vậy, hóa ra là Cố Nhạn Ảnh lại đề bạt hắn làm thống lĩnh.

“Không lẽ cũng là sợ ta và Tiểu An đi Thiên Long thiền viện, cho nên cho ta chút lợi ích? Không, đây không đơn giản chỉ là lợi ích, bị phong làm thống lĩnh thì sẽ không thể muốn gì làm nấy, muốn đi khỏi Thanh Hà phủ thì bắt buộc phải được đại thống lĩnh là nàng đồng ý.”

Đương nhiên, Lý Thanh Sơn sẽ không cho rằng Cố Nhạn Ảnh được hắn thổ lộ xong sẽ có cảm tình với hắn, e rằng vẫn là bị coi là một quân cờ khá là trọng yếu để dùng.
Hoa Thừa Tán vỗ tay, Hoa Thừa Lộ mặc một bộ đồ đỏ rực từ cửa phụ đi ra, trong tay nâng lên một bộ đồ của Xích Ưng thống lĩnh mới tinh, phía trên đặt một cái ưng bài xích đồng nho nhỏ, cười nói:

“Chúc mừng Lý đại ca, không, là Lý thống lĩnh.”

“Ta nói sao lão Vương lại không vui như vậy, hóa ra là bị khai trừ rồi!”

Lý Thanh Sơn ha ha cười lớn.

Vương Phác Thực trừng mắt, Hoa Thừa Tán vội nói:

“Thanh Sơn không được nói bậy, lão Vương là sắp tấn thăng thành Bạch Lang vệ, đi đến Như Ý quận, rời khỏi cái ao bùn Thanh Hà phủ này, đây là một chuyện rất tốt.”

Vương Phác Thực đúng là có chút bất mãn, nhưng không phải là bởi vì bản thân. Tấn thăng Bạch Lang vệ, tiến về Như Ý quận vẫn luôn là nguyện vọng của hắn. Chỉ là hắn cảm thấy vị trí này vốn nên do Hoa Thừa Tán tiếp nhận, chẳng qua trải qua lần thăm dò này, hắn cũng không thể không thừa nhận thực lực của Lý Thanh Sơn thực sự cao hơn Hoa Thừa Tán, vị trí thống lĩnh này hắn hoàn toàn đảm đương được.
“Coi như tiểu tử ngươi tốt số, được Cố thống lĩnh ưa thích.”

“Khà, đây gọi là thực lực!”

Trong lòng Lý Thanh Sơn lại nghĩ đến chuyện khác, hiện tại chiến tranh chỉ vừa kết thúc, Cố Nhạn Ảnh đã điều một viên đại tướng đi, hiển nhiên rất nắm chắc Nhân tộc và Yêu tộc sẽ không chiến đấu tiếp nữa.

Nắm chắc ở chỗ nào, đại khái chính là trên người hắn!

Nháy mắt, Lý Thanh Sơn đã đổi một thân quần áo của Xích Ưng thống lĩnh, chắp tay mà đứng, vênh váo đắc ý, anh dũng uy phong, nghiễm nhiên đã là thống lĩnh của Ưng Lang vệ ở Thanh Hà phủ danh xứng với thực.

Vương Phác Thực và Hoa Thừa Tán lui sang hai bên, nhường lại vị trí chính giữa.

“Thuộc hạ tham kiến thống lĩnh!”

Gần trăm Ưng Lang vệ xếp lại đội ngũ, cùng nhau hành lễ, ầm ầm nói.

Ánh mắt của Lý Thanh Sơn quét qua mọi người, thầm nói:
“Sau này đây cũng coi là đội ngũ của ta rồi à? Ừm, hình như Tiền Dung Chỉ không tới.”

Bình Luận (0)
Comment