Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 959 - Chương 959: Từ Từ Tiến Tới

Chương 959: Từ Từ Tiến Tới - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 959: Từ Từ Tiến Tới


Lý Thanh Sơn thu lại yêu khí, chỉ vào Thủy thần ấn trong tay.

Thủy thần ấn phóng thích ra vầng sáng giống như sóng nước, đợi đến khi vầng sáng phẳng lặng lại thì bên trên đã có một khối nhỏ sáng lên, quỹ tích uốn lượn lưu động giống hệt với trong thức hải của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn mừng thầm trong lòng, chỉ sáng lên một khối nhỏ, nói rõ rằng con sông nhỏ này cón kém xa lượng thuỷ mạch mà Thủy thần ấn có thể chứa được, cũng có thêm mấy phần tự tin đối với việc luyện hóa Hồ Thanh Đình.

Đồng thời, hắn cảm thấy cả thủy mạch đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, từng luồng thủy linh chi khí xuyên qua Thủy thần ấn tan vào trong người hắn, tuy không phải rất cường đại, nhưng hơn ở việc ùn ùn không dứt.

Từ lúc này trở đi, hắn chính là thần của con sông này rồi, cho dù không dùng yêu khí cũng có thể thao túng dòng nước như điều khiển tay chân.

Tiếp theo chính là luyện hóa dòng sông lớn kia.

...

Mưa phùn rả rích rơi xuống, trên lòng sông có một lão ngư phu thân mặc áo tơi, đầu đội nón đang ngồi ở đầu thuyền thả câu, thi thoảng lại cầm bầu rượu bên cạnh lên uống một ngụm, nhàn rỗi ung dung.

Đột nhiên thấy phao nổi chìm xuống, liền vội vàng căng dây.

Dây câu mỏng manh căng ra, nhưng mà lại không kéo được, chẳng lẽ là câu phải hòn đá rồi?

Thuyền nhỏ hơi hơi nghiêng lệch, lão ngư phu thoáng nhìn thấy dưới nước có một bóng ảnh khổng lồ bơi qua, trong lòng sợ hãi liền vội vàng ném cần câu xuống lùi về phía sau.

Tiếng nước rào rào vang lên, một con cá chép vọt ra khỏi mặt nước.

Đây vốn là cảnh tượng mà lão ngư phu đã thấy suốt cả một cuộc đời, nhưng lại bị dọa đến mức ngẩn ra, há hốc cả mồm. Bởi vì con cá chép kia còn lớn hơn chiếc thuyền của lão tới vài lần.

Cá chép cũng trừng mắt, há to mồm ra nhào vào nuốt lấy lão ngư phu. Cả người nó có lân phiến đỏ rực, nhưng ở trên sống lưng lại có một chỗ màu đen như mực nước, thấp thoáng giống như hình một đóa hắc liên.

“Ngư quái, chớ có ngông cuồng!”

Phản ứng của lão ngư phu không chậm, đạp một bước lên đầu thuyền, đầu thuyền chìm vào trong nước, lại bị sức nước hất mạnh lên, lão mượn lực tung người lên, lướt về phía bờ sông, thế mà lại là một cao thủ hàng đầu.

Rầm!

Thuyền nhỏ bị cá chép đè nát vụn, vụn gỗ bắn tung toé ra bốn phương tám hướng. Mặt sông bị đè ra một cái động lớn, hóa thành một vòng nước xoáy.

Lão ngư phu đau nhói cả người, đã bị mảnh gỗ đâm vào, lúc này đã không thể lo nổi những thứ này nữa, cúi đầu nhìn về phía mặt nước, cá chép rơi vào trong nước, lại nổi đầu lên, mồm há ra, cứ vậy ở dưới nước chờ lão.

Tuy lão ngư phu là một cao thủ, nhưng cũng không thể ngự khí phi hành, càng không biết thần kỹ chân trái đạp chân phải, trong không trung chẳng có chỗ nào mượn lực, chỉ có thể trợn mắt nhìn bản thân mình rơi vào trong miệng cá.

“Đời ta coi như chấm hết!”

Chính cào lúc này, cá chép đột nhiên khép mồm lại, quay người lặn sâu vào trong nước.

Tõm một tiếng, lão ngư phu rớt vào trong nước, đang định bơi vào bờ sông, quay đầu lại thấy mặt nước ở thượng du đột nhiên phặng lặng như gương, trôi về phía hạ du.

“Lần này lại là cái gì vậy?”

Lão ngư phu sắc mặt đại biến, hiển nhiên con ngư quái kia là bị doạ chạy mất.

Nháy mắt, mặt nước xung quanh không còn chút gợn sóng nào, có thứ gì đó lướt qua bên người lão, lông tơ trên người lão lập tức dựng đứng lên, tâm thần như rớt vào hầm băng, tứ chi cứng ngắc, rơi thẳng vào lòng sông.
Sau một lát, mặt sông mới khôi phục lại, lão ngư phu chồi ra khỏi mặt nước, nhổ ra một ngụm nước, ngã lên bờ sông, nhếch nhác ra mặt.

Muốn ăn cá không ăn được, suýt nữa bị cá ăn rồi, nước sông này quá sâu, xem ra sau này chỉ câu cá trong khe nhỏ thôi.

...

“Trước mặt giống như có một luồng yêu khí, đuổi theo xem xem.”

Lúc Lý Thanh Sơn luyện hóa sông nhỏ, đến một con yêu quái ra hồn cũng không thấy được, đại khái là bởi vì nước ở đây quá cạn, tinh quái đã thành tinh không sống được.

Lại đi luyện hóa sông lớn này, cuối cùng mới gặp được vài con. Chẳng qua phần lớn đều chưa từng ngưng kết yêu đan, chỉ là có thể hình to lớn hơn đồng loại, trí tuệ thấp kém, chưa thoát khỏi loài thú.

Làm kế hoạch bắt mấy binh tôm tướng cua đi trực ban của hắn thất bại, hiện tại cuối cùng cũng gặp được một con ra hồn rồi, không khỏi càng để tâm.
“Trốn cũng nhanh đấy!”

Lý Thanh Sơn bơi một lúc về phía trước, luồng yêu khí kia đã chạy mất tích. Hắn muốn luyện hóa thủy mạch, chỉ có thể từ từ đi lên.

Con sông lớn này rộng hơn sông nhỏ rất nhiều, dòng nước cũng càng mạnh mẽ hơn. Tuy Lý Thanh Sơn đã nắm bắt được một chút kinh nghiệm luyện hóa thủy mạch, chẳng qua tốc độ vẫn không nhanh lên được.

Nhưng nghĩ lại thì cũng không gấp gáp nữa. Ở dưới lòng đất, trong số yêu binh thủ hạ của hắn, hắc thủy sa giông và băng ếch đều là yêu quái thủy hệ, đến lúc có thể bảo họ đến làm việc.

Hai ngày sau, lúc tờ mờ sáng.

Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng quay lại nơi ban đầu, điểm cuối của sông lớn, bờ Hồ Thanh Đình.

Nghênh đón triều dương ở phương Đông, hắn mở lòng bàn tay, trên Thủy thần ấn loé ra ánh sáng, quang hoa tràn ra như những cơn sóng, từng luồng ánh sáng mỏng manh toả ra, chứng minh thuỷ vực mà Lý Thanh Sơn khống chế đã trở nên to lớn hơn.
Thủy thần ấn cũng chỉ được lấp đầy cỡ một phần mười. Như Tâm cho hắn cái thần ấn này thực sự có chất lượng thượng thừa. Hoàn toàn có khả năng luyện hóa Hồ Thanh Đình.

Lý Thanh Sơn không do dự nữa, tung người nhảy vào trong Hồ Thanh Đình mênh mông.

Bình Luận (0)
Comment