Chương 960: Vật Cản Trở - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 960: Vật Cản Trở
Hồ Thanh Đình không phải là một hình tròn, mà là hình nửa tròn bất quy tắc, như thỏ hoang đang chạy nhanh.
Ở phần bụng thỏ, cũng là giải đất trung tâm của Hồ Thanh Đình, có một hòn cô đảo bị mê vụ và huyễn trận bao trùm, chỉ có ở lúc thời tiết đặc biệt, mới có thể thấy được các kiến trúc cao thấp xen lẫn, liên miên trập trùng theo thế núi.
Nghe đồn trong Hồ Thanh Đình có tiên đảo, chẳng qua đó chỉ là kiến thức của người trần mắt thịt, người chân chính thông hiểu tu hành đạo đều biết rằng đó là tông môn của Thanh Đình phái.
Có câu nói “Danh sơn đại trạch xuất long xà”, trên đảo linh khí nồng đậm, chính là thánh địa tốt nhất để tu hành.
Thanh Đình phái là một môn phái nổi tiếng ở Thanh Hà phủ, cũng là một trong những thành viên trọng yếu của Tru Yêu minh ở Thanh Hà phủ. Ngày xưa vì ứng phó với sự tiến công của Dạ Du nhân, cũng đi Vân Hà sơn tránh họa.
Chẳng qua hiện tại Phó Thanh Khâm thân thụ trọng thương, vẫn luôn ở trên Nhân Tâm đảo tu dưỡng, không gặp ngoại khách. Tru Yêu minh như quần long không đầu, ở mâu thuẫn giữa các môn phái không thể áp chế. Cho nên chưởng môn của Thanh Đình phái đã đưa đệ tử quay lại trong Hồ Thanh Đình.
…
Thanh Đình phái có thể chiếm cứ một vùng phúc địa như thế này, đương nhiên không phải không có căn cơ, chưởng môn Thanh Đình phái là Thang Bình Hồ hiệu xưng “Thanh Đình chủ nhân”, đã tu đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, tuy còn kém so với Trúc Cơ đỉnh phong như Chu Thông một chút, nhưng cũng tự tin rằng dù là đích thân Nguyệt Ma đến, dựa vào trùng trùng pháp trận ngoài đảo, còn có tu vi của bản thân, cũng đủ ngăn cản một chút.
“Sư phụ, không hay rồi, không hay rồi!”
Ngày hôm nay, Thang Bình Hồ đang ở trong động phủ bế quan khổ tu. Ngoài cửa có tiếng đệ tử hô hoán, tuy hắn có chút bực mình, nhưng vẫn ngừng tu hành, mở cửa phòng ra, nếu không phải là chuyện quan trọng, đệ tử sẽ không tới quấy rầy.
“Sao vậy? Xảy ra việc gì mà hốt hoảng như thế?”
“Trong hồ có yêu khí.”
“Thế thì có gì lạ, trong hồ có yêu quái, đương nhiên sẽ có yêu...”
Thang Bình Hồ không vui nhíu mày, Hồ Thanh Đình này mênh mông như thế, thường xuyên sẽ có tôm cá thủy tộc tích lũy đầy đủ linh khí rồi hóa thành tinh quái. Thanh Đình phái lập phái ngàn năm, trảm yêu trừ ma nhiều rồi, còn sợ yêu khí cỏn con?
Nhưng hắn tùy ý dùng thần niệm quét qua, trong lòng cả kinh, hiểu ra đệ tử vì sao lại kinh hoảng như thế. Yêu khí không phải từ một nơi nào đó truyền tới, mà là tràn ngập cả Hồ Thanh Đình, bao vây hòn cô đảo này từ bốn phương tám hướng.
“Yêu khí khổng lồ như vậy, ít nhất cũng phải là yêu tướng mới có được, nhưng gieo rắc yêu khí như thế là vì sao? Chẳng lẽ là muốn luyện hóa Hồ Thanh Đình, không thể nào, trừ phi...Trừ phi hắn có Thủy thần ấn!”
Thang Bình Hồ thân là chưởng môn một phái, lại sống nhiều hơn Lý Thanh Sơn trăm tám mươi năm, kiến thức kinh nghiệm thâm sâu. Nháy mắt đã đoán được đại khái tình hình, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
“Nếu thật sự để trong Hồ Thanh Đình này có nhiều thêm một vị Thủy thần Yêu tộc, vậy Thanh Đình phái đâu còn đất dung thân nữa. Hừ…muốn trở thành Thủy thần, trước tiên phải qua được cửa ải của ta đã!”
Thang Bình Hồ sẽ không đi ra quyết một trận tử chiến với yêu tướng kia, chỉ cần pháp trận của Thanh Đình phái không vỡ, vẫn đứng vững ở đây, yêu tướng kia sẽ không thể hoàn toàn luyện hóa Hồ Thanh Đình, có được vị trí Thủy thần.
Ngẫm nghĩ lại thấy không đủ ổn thỏa, lại truyền tin cho Bách Gia kinh viện, còn có các đại môn phái, xảy ra việc lớn như vậy họ hẳn không thể bỏ mặc không quản.
...
Quá trình luyện hóa Hồ Thanh Đình gian nan hơn nhiều so với việc luyện hoá một con sông nho nhỏ.
Hao phí hơn nửa tháng thời gian, Lý Thanh Sơn mới luyện hoá được một nửa nhỏ của Hồ Thanh Đình. Nhìn hòn cô đảo sừng sững ở phía xa, Lý Thanh Sơn gãi gãi cằm, dù sao thì việc này cũng không thể giấu diếm mãi được, cứ dứt khoát làm huỵch toẹt ra xem ai dám ngăn cản.
Còn về cái gai trước mắt này, nếu chịu ngoan ngoãn dời đi thì cũng thôi, còn nếu không chịu thì không thể không cưỡng chế dỡ nhà rồi.
“Người ở bên trong ra đây cho ta!”
Lý Thanh Sơn phá nước đi ra, giẫm trên đỉnh sóng, cao giọng quát lên.
Một tiếng rống này như là một đạo kinh lôi, đánh vào pháp trận xung quanh Thanh Đình phái, kích lên cột sóng mười trượng, mây mù dày đặc quanh năm không tán, cũng có xu thế di tán đi.
“Không hay rồi. Là Nguyệt Ma!”
Thanh âm truyền khắp cả hòn đảo, Thang Bình Hồ nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia, sắc mặt đại biến, vốn còn cho là một yêu tướng thủy hệ nào đó thừa cơ làm loạn, không nghĩ đến lại là Nguyệt Ma đích thân ra tay.
“Ta cho bọn ngươi thời gian một nén hương, triệt tiêu pháp trận. Cút khỏi nơi này. Quá thời gian, ta sẽ tự thân phá trận, đến lúc đó, Thanh Đình phái có bao nhiêu người đều đem đi cho cá ăn hết!”
“Mọi người đừng hoang mang, chỉ có một mình Nguyệt Ma, pháp trận của chúng ta không dễ phá vậy đâu, rất nhanh sẽ có cứu binh tới.”
Thang Bình Hồ một bên trấn an đệ tử, một bên kêu lớn:
“Nguyệt Ma, ngươi đừng có ngông cuồng. Lại dám phạm một lỗi lầm tày trời như vậy, muốn mưu đoạt vị trí Thủy thần, tương lai ắt chết không tử tế, nếu biết điều thì hãy rút lui đi, vẫn còn kịp đấy.”
Lý Thanh Sơn chỉ trả lời lại một chữ:
“Mười!”