Thang Bình Hồ nheo mắt, không phải đã nói là một nén hương ư?“Chín!” Lý Thanh Sơn nằm nghiêng trên đầu sóng, một tay chống đầu, thờ ơ ra mặt.
“Sư phụ, chúng ta mau chạy đi, đến Lưỡng Nghi Vi Trần trận mà hắn cũng có thể phá được!”“Câm miệng!” Thang Bình Hồ quát lên.
Với danh tiếng của tên này, hắn cũng cảm nhận được một áp lực cường đại.
“Tám!” Lý Thanh Sơn hoàn toàn không có ý định uy hiếp, đếm càng nhanh hơn, vô cùng mất kiên nhẫn, giống như chỉ muốn nhanh nhanh đếm cho xong để đại khai sát giới vậy.
“Thang đạo hữu, ngươi nhất định phải chịu đựng, quyết không thể để Nguyệt Ma đạt được mục đích, chúng ta lập tức sẽ tới cứu viện!” Lúc này, Bách Gia kinh viện truyền tới hồi âm, là tiếng của Liễu Trường Khanh.
Liễu Trường Khanh thân là tri phủ của Thanh Hà phủ, sao có thể nhìn một con yêu quái ở trên địa bàn của hắn mà trở thành Thủy thần một phương.
Hắn đã khẩn cấp triệu tập các vị gia chủ, thương nghị đối sách.
Sắc mặt của Thang Bình Hồ ngược lại càng trở nên khó coi, cố chịu? Chịu bao lâu? Lập tức? Nhanh cỡ nào? Mười tiếng của hắn ta nhìn đã thấy sắp đếm xong rồi.
Tuy cũng có mấy phần tự tin đối với pháp trận trấn phái, nhưng vạn nhất ngăn không nổi thì làm thế nào?Cứ cho là lần này ngăn được rồi, lần sau cả đại quân Dạ Du nhân tới thì lại làm thế nào?“Sáu năm bốn ba hai một.
” Lý Thanh Sơn đếm một lèo xong luôn, từ trên đỉnh sóng vọt lên, đến giữa không trung thì thân hình cấp tốc bánh trướng biến lớn ra.
Một tiếng nổ ấm vang lên, cuộn lên những cơn sóng khổng lồ.
Một thân ảnh to lớn rơi vào trong hồ nước, tóc đỏ như thác, tròng mắt tựa lửa, cơ thể cường tráng như đúc bằng thép, cao lớn sừng sững như dãy núi, lại ẩn chứa bạo phát lực mãnh liệt.
Nơi này đã là một nơi khá sâu trong thuỷ vực Hồ Thanh Đình, lại chỉ có thể tràn qua eo của hắn.
Lý Thanh Sơn vặn vặn nắm tay, nhún nhún bả vai, lội qua nước hồ, từng bước tiến lên, lệ khí ngất trời.
Đệ tử Thanh Đình phái nhìn thấy bóng đen đang áp sát tới thì đều run rẩy tinh thần, mặt vàng như đất.
Sắc mặt Thang Bình Hồ cũng ân ẩn trắng bệch ra, tự nhủ thầm trong lòng: không phải sợ, ngươi là Trúc Cơ hậu kỳ, còn có được địa lợi, Nguyệt Ma cũng chỉ là yêu tướng mà thôi.
“Được, ta đi, chỉ cần ngươi đáp ứng không động vào đệ tử Thanh Đình phái của ta!”Thang Bình Hồ hét lớn một tiếng, từ trên đảo bay lên, tới giữa không trung, dừng lại ở rìa trận pháp để tiện tùy lúc tránh về trong trận pháp.
Hắn bi phẫn vô nại ra mặt, như là nếu không phải bận tâm đến an nguy của đệ tử thì sẽ ở lại quyết chiến với Lý Thanh Sơn vậy.
“Nhanh cút đi.
”Lý Thanh Sơn mất kiên nhẫn khoát khoát tay, tiếng như sấm rền.
Phá trận tuy không khó, nhưng hắn không muốn lãng phí yêu khí, kéo dài thời gian luyện hóa Thanh Hà phủ, ai biết được La Ti Chu hậu lúc nào đó sẽ tới khiêu chiến hắn chứ.
Thang Bình Hồ đang định thu lại trận kỳ, Lý Thanh Sơn nói: “Đợi đã! Các ngươi đi người không là được rồi, để pháp trận lại, còn có khôi lỗi tháp pháo được xây ở trong cũng không được động vào.
”Thang Bình Hồ biến sắc, dưới cái nhìn chằm chằm của đôi xích đồng kia, cuối cùng cũng không dám động đến một cây một cỏ trên đảo, giao một bộ trận bàn thao khống pháp trận cho Lý Thanh Sơn, ảo não đưa chúng đệ tử rời đi.
Lý Thanh Sơn ở trên đảo lượn một vòng, trong lòng rất là mãn ý, đảo này diện tích rộng rãi, đình đài lầu các đều tinh mỹ nhã trí, mà lại rất có khí phái.
Trên đảo nuôi trồng không ít kỳ hoa kỳ thảo, trân cầm dị thú, để cho người ta thưởng ngoạn.
Thanh Đình phái lập phái ngàn năm, mới có thể vận hành được đến quy mô thế này.
Hiện tại đều để Lý Thanh Sơn chiếm lời rồi.
Hắn có ý muốn dùng nơi này làm Thủy phủ.
Tuy hắn chủ tu thủy hệ, nhưng đến cùng cũng không phải tôm cá hoá thành, không quá ưa thích ở trong nước.
Dù sao chỉ cần tay cầm thần ấn, ở trên đảo này cũng có thể tu hành.
Lý Thanh Sơn đại khái thưởng thức chiến lợi phẩm của mình một lúc, đang định tiếp tục luyện hóa Hồ Thanh Đình, đột nhiên nhếch mày, cười gằn nói: “Muốn chết!”Thang Bình Hồ nghĩ rất rõ ràng, hiện tại ở Thanh Hà phủ nhiều môn phái bị diệt sạch thế kia, không hề thiếu một nơi để tu hành, vẫn là tính mạng quan trọng hơn.
Ai muốn đối kháng với Nguyệt Ma, thì để hắn ta đi kháng, dù sao hắn cũng không làm cái chuyện ngu xuẩn này.
Nhưng thật không dễ dàng mới thoát thân ra được, sau khi thư giãn thả lỏng liền sinh ra oán hận sâu đậm, đời này hắn chưa từng phải chịu nhục nhã như thế, nói cho cùng, tu hành động phủ bị cưỡng đoạt, trong lòng sao có thể không hận, cắn răng nói.
“Nguyệt Ma đáng chết, chờ đến khi ta lại độ qua Thiên kiếp lần nữa, tu thành Kim Đan, nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh mới có thể giải nỗi hận trong lòng.
”Nếu hắn chỉ nói như thế thì cũng thôi đi, dù sao Lý Thanh Sơn cũng không nghe được, dù nghe được thì hắn cũng sẽ không để tâm.
Nhưng vào lúc sắp sửa rời khỏi Hồ Thanh Đình, hắn càng nghĩ càng tức, đột nhiên nghĩ ra một kế, để đệ tử đi trước, tự mình hạ xuống bên bờ Hồ Thanh Đình.
Thang Bình Hồ duỗi hai tay, từng luồng thủy linh chi khí thâm nhập vào nơi sâu của hồ nước, xua tan yêu khí tràn khắp nước hồ.
"Chương 962: Chơi Ngu
Chủ tu của hắn cũng là thủy linh, có đủ năng lực luyện hóa Hồ Thanh Đình, chẳng qua hắn không có Thủy thần ấn, dù có phí thêm nhiều công sức hơn nữa thì cũng vô dụng, chỉ có thể khiến Lý Thanh Sơn tốn thêm chút công sức thôi.
Mục đích chỉ có một, cho dù không làm gì được Lý Thanh Sơn cũng phải làm hắn ta tức điên một trận để trút bực.
Một mặt khác, cũng là để có cái giải thích với Bách Gia kinh viện và Tru Yêu minh.
Hắn dám làm như vậy đương nhiên là cũng đã nắm chắc, ở đây cách lòng hồ rất xa, dù Lý Thanh Sơn có cảm ứng được thì hắn cũng đã trốn xa rồi.
Dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của ta, lại cách xa như thế này, Nguyệt Ma có thể làm gì ta đây!Đang nghĩ như vậy, chỉ thấy một cái bóng đỏ rực lướt qua mặt hồ, phá không bay tới.
Rầm rầm rầm rầm…sau khi cái bóng đỏ bay qua, mặt hồ kịch liệt nổ tung, nứt ra một cái rãnh sâu rộng chừng mười trượng.
“Sao có thể nhanh như vậy!” Thang Bình Hồ kinh ngạc trong lòng, chiêu ra một cây đinh ba ngự khí mà vọt đi, một khắc cũng không dám dừng lại.
Cây Cầm Long xoa này chính là một kiện pháp khí truyền thừa qua các đời của Thanh Đình phái, tuy cũng chỉ là tạp phẩm, nhưng tốc độ phi hành cũng vượt xa linh khí bình thường.
Nhưng mà, tốc độ bình thường của Lý Thanh Sơn đã có thể so vai với yêu soái, sau khi thi triển ra cánh Phong thần, tuy có khuyết điểm là không dễ đổi hướng, nhưng tốc độ xung kích thẳng thì dù là La Ti Chu hậu cũng không kịp phản ứng.
Ngàn trượng, trăm trượng, mười trượng, cự ly nhanh chóng bị kéo gần.
Trong lòng Thang Bình Hồ hối hận vô cùng, sớm biết như vậy cớ gì phải làm chuyện này.
Nhưng biết hối hận cũng chậm rồi, hét lớn một tiếng: “Ta liều mạng với ngươi!” Căn bản không kịp thi triển bất kỳ pháp thuật nào, ba tấm xích phù bay ra.
Rầm rầm rầm, ba tiếng nổ vang lên, ba hoả cầu khổng lồ nuốt lấy Lý Thanh Sơn.
Nhưng một giây sau, thân ảnh Lý Thanh Sơn đã đột phá hỏa diễm, xích mâu như lửa, lệ khí ngất trời.
“Ta tha cho ngươi một mạng, lại còn dám gây chuyện, chết!”Cầm Long xoa hóa thành một đạo lam quang, bay ra đâm về phía Lý Thanh Sơn, nhưng còn không kịp thi triển ra sự lợi hại của nó như là một kiện pháp khí thì đã bị Lý Thanh Sơn một tay tóm lấy, một cánh tay khác, chụp xuống đầu Thang Bình Hồ.
Lại thiêu đốt một tấm xích phù, hóa thành một quang mạc màu vàng, nát! Hộ thể linh khí điên cuồng tuôn ra, nát!Năm ngón tay móc chặt vào đầu, răng rắc một tiếng, đầu lâu, nát!“Tha.
Tha mạng!”Thang Bình Hồ tự biết tai họa sắp ập đến, hai mắt hắn trợn tròn đầy vẻ không cam lòng, trong đó còn có vẻ hối hận đến tột cùng.
“Không tha cho ngươi được!”Lý Thanh Sơn nắm chặt thanh Cầm Long Xoa, trở tay đâm thủng ngực Thang Bình Hồ, phía sau lưng bị đâm thủng nên nhiễm đỏ cả mũi đâm.
Thang Bình Hồ hằn học trợn tròn đôi mắt, nhất tức giận đến bỏ mình.
Không biết trưởng môn các đời của Thanh Đình phái đã dùng thanh long xoa này chém giết bao nhiêu, cuối cùng ma ranh quỷ quái trong hồ Thanh Đình này lại chết trong pháp khí truyền thừa các đời này của gia mình, âu cũng hợp với đạo lý nhân quả tuần hoàn.
“Thật là không nghĩ ra!” Lý Thanh Sơn lắc đầu, tiện tay ném thi thể của Thang Bình Hồ vào trong túi bách bảo.
Thực ra Thang Bình Hồ cũng có rất nhiều thủ đoạn, nhưng dưới loại tốc độ và thế công này, ngoại trừ thúc đẩy Cầm Long Xoa được một chút, sau lại ném mấy tấm phù lục bảo mệnh ra, ngay cả một chiêu pháp thuật cũng không kịp thi triển.
Sức mạnh kém một cảnh giới, thì chẳng khác nào một trời một vực.
Lý Thanh Sơn dựa vào Ngưu Ma tứ trọng, về phương diện sức mạnh thể lực sinh mệnh lực đã ngang hàng với La Ti Chu hậu.
Hắn cũng có vô số lần thiếu chút nữa bị bắt sống, nhưng sau khi đột phá Hổ Ma tứ trọng, ngoại trừ việc không có đủ yêu khí thì các phương diện khác gần như tương đương với yêu soái.
Bị một yêu soái lấy thế tất sát tập kích chính diện, nếu Thang Bình Hồ đã tu qua pháp môn luyện thể thì có khi còn có thể chống đỡ một chút, nhưng mà không có, vậy nên ngay cả lần này cũng không chống đỡ được.
Lý Thanh Sơn mở bách bảo nang của Thang Bình Hồ ra, xem xét một phen, gom góp cả ngàn năm của một môn phái cũng không ít chút nào, thế nhưng đan dược phù lục tầm thường đương nhiên sẽ không được hắn để ý.
“Hả? Đây là Nguyên Linh Đan!”Lý Thanh Sơn lấy ra một viên đan dược màu vàng sậm, trong đó linh khí nội liễm.
Thậm chí không lộ ra một chút hương thơm nào, nắm trên tay thì nặng trịch, trông giống như một quả cầu kim loại.
Tác dụng của Nguyên Linh Đan tương tự như Chân Linh Đan, là đan dược dùng để đột phá cảnh giới Kim Đan, chỉ là giá trị của chúng khác nhau một trời một vực, hơn nữa còn là dạng có giá trị nhưng không được rao bán.
Hiện tại Lý Thanh Sơn cũng chỉ mới lấy được một viên từ bách bảo nang của Thanh Đằng lão nhân mà thôi, bây giờ lại thêm một viên nữa.
Tương lai ngưng luyện Kim Đan lại càng đảm bảo hơn rồi.
Hắn lại nhấc thanh Cầm Long Xoa lên, phân thành hai luồng, linh quang lóe ra, huyền văn ẩn hiện mang hình dạng tựa như một con rắn hai đầu.
Sau khi huyết đao vỡ vụn, hiện tại hắn đang thiếu một kiện binh khí vừa tay, mà tuy rằng chưa dùng qua cái Cầm Long Xoa này nhưng dù sao nó cũng là một món pháp khí, hơn nữa còn thuộc thủy hệ, vừa hay lấy ra dùng luôn.
"Chương 963: Tránh Chiến
Trước tiên Lý Thanh Sơn sẽ bồi đắp lại mảnh thuỷ vực nhỏ bị Thang Bình Hồ phá hoại một chút, Thang Bình Hồ liều cái mạng của một Tu sĩ Trúc Cơ, khiến Lý Thanh Sơn phải lãng phí một khắc để sửa, còn phí phạm cả một thân trang bị…sau đó hắn tiện tay luyện hoá thanh Cầm Long Xoa này.
Chỉ thấy hình thái Cầm Long Xoa có hơi chút thay đổi, hai mũi nhọn hơi cong cong giống như sừng trâu.
Ở một mức độ nào đó thì nó cũng rất vừa tay.
“Thì ra thứ này dùng như vậy.
” Lý Thanh Sơn tiện tay khoác Cầm Long Xoa lên vai, lại trở về vùng thuỷ vực của Thanh Đình phái, tiếp tục công việc của bản thân.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được một luồng yêu khí từ phương xa truyền đến, chính là ở trong đại hà của hắn, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy luồng yêu khí này có chút quen thuộc, giống như luồng yêu khí đã mất kia.
“Lại đây cho ta!”Lý Thanh Sơn chĩa Cầm Long Xoa về phía yêu khí, mũi nhọn giống như đầu rắn đột nhiên mở ra, hai chùm sáng bắn ra, hóa thành hai sợi dây thừng nước, chui vào sâu trong hồ nước.
Một lúc sau, tiếng nước chảy ào ào vang lên, một con cá chép đỏ thẫm rẽ nước mà ra, nó bị trói lên, nương theo sợi dây thừng đang rút lại, thân hình của nó cũng không ngừng nhỏ lại.
“Thì ra là tên này!”Lý Thanh Sơn nhìn con cá chép không ngừng bật lên giữa hai mũi nhọn, hắn vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là con cá chép hắn từng bón đan dược cho khi còn ở Cổ Phong thành, về sau hình như bị hắn vứt vào trong hồ sen của Tiền gia.
Sau đó Hắc Liên đàn chủ Đồ thành, cá chép này đã đưa đài sen mà Hắc Liên đàn chủ lưu lại cho hắn, hắn cho nó mấy viên đan dược sau đó vứt nó vào trong nước Thanh Hà.
Không ngờ sẽ gặp lại ở đây, hơn nữa chỉ mấy năm nay không gặp mà nó đã trở nên to lớn như thế, còn ngưng kết được yêu đan, hiển nhiên là nhờ công dụng của hạt sen của Hắc Liên đàn chủ, cũng có chút phúc duyên.
Cá chép bỗng nhiên ngừng giãy giụa, nó nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, dường như cũng đã nhận ra Lý Thanh Sơn, sau đó nó há miệng to miệng, dáng vẻ như muốn ăn đan dược.
“Vậy mà ngươi lại có thể nhận ra ta!”Lý Thanh Sơn có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là lúc tu hành ở Cổ Phong thành, trong lúc vô tình để lộ yêu khí cho nên bị nó nhớ kỹ? Điều này cũng không có gì ngạc nhiên, khi đó nó chỉ là một con cá chép bình thường, vì vậy hắn cũng không quá kiêng kỵ.
Hắn tiện tay lấy một viên đan dược ra cho nó ăn.
“Được, xem như ngươi cũng là một trong đám tôm binh tướng tép của ta, đây cũng coi như là duyên phận của chúng ta.
Ân tình của ta như vậy, chỉ có sau này ngươi hóa hình mỹ nhân, dùng thân thể để trả nợ, nói xem ngươi là đực hay là cái?” Cá chép ăn đan dược, vui vẻ mà lắc đầu vẫy đuôi, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Lý Thanh Sơn lắc đầu, ném nó trở lại trong nước, nó bơi một vòng rồi khôi phục lại kích thước ban đầu.
Quả nhiên Cầm Long Xoa này cũng có chỗ kỳ diệu! Cảm giác trong hồ còn có mấy luồng yêu khí bốc lên, Lý Thanh Sơn mỉm cười, nhập vào làn nước, tiếp tục luyện hóa Hồ Thanh Đình.
Cá chép đỏ thắm vẫn bơi lội bên cạnh hắn không chịu đi, coi như thêm được yêu binh đầu tiên cho thuỷ phủ này.
Lúc Lý Thanh Sơn luyện hóa Hồ Thanh Đình, lại một lần nữa khiến giới tu hành của Thanh Hà phủ khiếp sợ.
Hội nghị gia chủ của Bách gia kinh viện.
“Lý Thanh Sơn đâu?” Liễu Trường Khanh nhíu mày nói, hiện tại Lý Thanh Sơn chính là thống lĩnh Xích Ưng, thân phận địa vị đã khác rất nhiều, hội nghị như vậy, theo lý thì phải tham gia.
“Ta đã thông báo cho hắn, thế nhưng hắn muốn bế quan tu hành, bảo để ta tự xem rồi tự làm!”Hoa Thừa Tán bất đắc dĩ nói.
“Thực ra hắn rất thông minh, ai mà chẳng muốn tu hành thật tốt.
” Liễu Trường Khanh bất mãn nói một câu, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Hoa Thừa Tán lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Khi siêu nhân xuất hiện, nam chính luôn vắng mặt, chỉ có kẻ ngốc mới không cảm nhận được sự bất thường.
Mặc dù tính kỹ ra thì khi Nguyệt Ma xuất hiện mà Lý Thanh Sơn không xuất hiện mới chỉ có hai lần, nhưng với người thông minh thì như vậy cũng đã đủ để làm một đầu mối quy kết rồi.
Mà lúc Lý Thanh Sơn xuất hiện, dường như Nguyệt Ma không xuất hiện, hoặc là chỉ phái phân thân.
Cũng không phải nói vì vậy mà Hoa Thừa Tán hoài nghi Lý Thanh Sơn, ai cũng sẽ không tuỳ tiện mà liên hệ thống lĩnh của Xích Ưng với yêu ma.
Bây giờ cùng lắm cũng chỉ là phỏng đoán, đây là sách lược trốn tránh chiến tranh do không muốn đối mặt với Nguyệt Ma của hắn mà thôi.
Nhưng theo từng manh mối gom góp được, một ngày nào đó, trong khi tất cả mọi người còn chưa nhận ra sự khác thường, hắn lại có thể có được kết quả.
Cái gọi là người thông minh chỉ chú ý tới từng chi tiết mà thôi.
“Rõ ràng hôm qua tên kia còn đến động phủ ta dạo chơi, quấy rầy ta luyện đan, hôm nay lại bế quan.
” Như Tâm làm như chứng thực giúp Lý Thanh Sơn, thực ra là đang tránh chiến tranh.
Trong lúc lơ đãng đã tách mối liên hệ giữa Lý Thanh Sơn với Nguyệt Ma ra.
“Nhưng mà cho dù là ta cũng không muốn đi tìm Nguyệt Ma gây chuyện vào lúc này.
Chưởng môn Thanh Đình phái đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, đến một chiêu cũng không đỡ được mà lập tức mất mạng.
Mà mấy người trong chúng ta vốn quý mạng như vàng.
”Hoa Thừa Tán lại giải thích thay cho Lý Thanh Sơn.
"Chương 964: Không Ai Dám
Bốn chữ “Quý mạng như vàng” được tất cả tu hành giả ở đây đồng tình.
Thiên chi kiêu tử ai cũng dè dặt, thứ mà họ mong cầu chính là trường sinh đại đạo, chẳng có ai tình nguyện liều mạng với kẻ khác hết.
Nghĩ như thế, Lý Thanh Sơn bế quan ba năm đã tránh được giai đoạn nguy hiểm nhất, sau khi Trúc Cơ thành công lại nhanh chóng lập được công lao, hiện tại được thăng lên làm thống lĩnh của Xích Ưng.
Mà lần trước, khi Nguyệt Ma quyết chiến với Phó Thanh Khâm, tất cả mọi người để gặp phải nguy hiểm khôn cùng, ngay cả Chu Thông cũng suýt nữa tử trận, mà hắn lại một lần nữa vắng mặt không tới.
Liễu Trường Khanh cũng không khỏi cảm thán: “Tiểu tử này biết trốn lui tiến quá đấy! Có lẽ như vậy mới xem như là tu hành giả đủ tư cách.
Cho dù là đại sự gì đều không quan trọng bằng tính mạng và tu vi của bản thân.
” Chu Thông nói: “Nếu không phải gã Thang Bình Hồ kia nhát gan ngại phiền phức, bị Nguyệt Ma lừa đi ra thì sao có thể chết dễ dàng như vậy được!” Hoa Thừa Tán: “Nếu Nguyệt Ma lừa hắn ra thì đã trở mặt ngay tại trận rồi, việc gì phải chờ Thang Bình Hồ chạy đến bờ hồ rồi động thủ.
Ta thấy phần lớn là do Thang Bình Hồ nhát gan ngại phiền phức lại không cam lòng, ở ven hồ làm nhiễu loạn Nguyệt Ma luyện hóa Hồ Thanh Đình, hắn cho rằng chỉ cần kéo dãn khoảng cách với Nguyệt Ma thì Nguyệt Ma sẽ không thể làm gì được hắn, kết quả mới bị giết chết.
” “Vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn hắn tấn thăng Thủy Thần!” Hoa Thừa Tán nói: “Chúng ta có thể không ngừng phái người làm nhiễu loạn từ bốn phương tám hướng, cản trở việc hắn luyện hóa Hồ Thanh Đình, chỉ là căn cứ vào tốc độ chém giết từ giữa hồ đến ven hồ của Nguyệt Ma, chỉ sợ mỗi một lần đều phải đắp vào đấy một mạng.
” “Hơn nữa căn cứ theo vào suy đoán của ta, chỉ sợ thực lực hiện tại của hắn đã cực gần với yêu soái, thực lực chênh lệch như vậy đã không còn là thứ mưu lược có thể bù lại, nói thẳng ra thì khắp Thanh Hà phủ này đã chẳng còn ai có thể chống lại hắn nữa rồi.
” Hai chữ “Yêu Soái” khiến tất cả mọi người đều á khẩu không nói nên lời:Liễu Trường Khanh thở dài một hơi: “Quả nhiên là như vậy.
Ta cũng đã bẩm báo chuyện này với Như Ý hầu, Hàn Đại tướng quân cùng Cố thống lĩnh cũng đã biết rồi! Nếu có thể chấm dứt ván cờ này thì không cần những tiểu nhân vật như chúng ta quan tâm.
” Cảm giác làm quân cờ đúng là không dễ chịu chút nào, hơn nữa còn là một ván cờ chết không có đường đi.
Thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, Thanh Hà phủ gần như sẽ lập tức truyền tin tức về Như Ý quận, nếu thật sự có cách gì, hẳn sẽ lập tức sẽ có hồi âm.
Không, chỉ sợ những người quan sát kia còn phát hiện ra dị trạng sớm hơn cả họ thế nhưng bây giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào.
Liệu ván cờ này có thể chấm dứt hay không, có lẽ ngay cả ba vị kia cũng không thể quyết định.
Trong mắt người vượt thiên kiếp hai lần thì người mới vượt thiên kiếp một lần chỉ như con kiến hôi, vậy trong mắt “Vương” thống trị Thanh Châu thì gì thứ gì? Liễu Trường Khanh nói: “Như Tâm, Phó Thanh Khâm vẫn còn đang ở trên đảo Nhân Tâm nhỉ!” “Đúng vậy, hồn bay phách lạc, mỗi ngày đều cầm đoạn kiếm đi loạn, buổi tối đụng phải còn tưởng là cô hồn dã quỷ.
” Gương mặt Như Tâm hàm chứa ý cười, đại khái nàng là người thong dong nhất nơi này.
Ai mà ngờ được, “Đại sự kiện Nguyệt Ma thành thần” lần này vốn là do một tay nàng thúc đẩy chứ? Liễu Trường Khanh nói: “Ngươi thăm dò một chút, xem Tàng Kiếm Cung có phản ứng như thế nào!” “Được.
” Như tâm vui vẻ đáp ứng.
Sau đó hai tay Liễu Trường Khanh buông ra: “Mọi người trở về tu hành đi, có kết quả ta sẽ thông tri các ngươi.
Nếu không có việc gì thì đừng tiến lại gần Hồ Thanh Đình.
”“Ta thấy không cần thông báo nữa đâu, nghe theo mệnh trời đi!”Chu Thông phất tay áo rời đi, bỗng nhiên dừng chân, nói với Hoa Thừa Tán: “Hoa tiểu tử, ngươi còn nợ ta một thanh kiếm.
”Xa xa mấy hòn đảo đứng lẳng lặng trong hồ Thanh Đình, phản chiếu rõ ràng trên mặt hồ, bập bồng một ráng hồng son.
Rặng mây hồng phía trời tây biến hoá rực rỡ, tựa như chiều tà nung kim, vàng óng, tím nhạt, đỏ thẫm giống như vạn thú múa loạn.
Phía trời đông mang màn đêm màu xanh đậm, lặng lẽ bao phủ lên một vầng trăng khuyết đương lẳng lặng nằm trong những rặng mây, kèm theo mấy ánh hàn tinh thưa thớt.
Lửa trên thuyền đánh cá đã rực lên, những ngôi sao lấp lánh dập dềnh trở lại.
Những bài hát đánh cá rẽ từng gợn sóng.
Gợn sóng lăn tăn bỗng dưng biến mất.
Các ngư dân ở mũi tàu ngạc nhiên nhìn xuống mặt nước, thứ biến mất không chỉ là gợn sóng, mà còn là những con sóng cả đã bệp bềnh suốt ngàn năm.
Hồ Thanh Đình bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, đưa mắt nhìn quanh cảnh hồ lại không bắt được một chút gợn sóng nào, giống như có một bàn tay to vô hình nhẹ nhàng đè mặt hồ này lại bằng phẳng như gương.
Giờ khắc này, viễn sơn ngả xuống, hoàng hôn, ráng chiều, trăng khuyết, hàn tinh từ trên trời giáng xuống.
Thuyền đánh cá dường như đang chèo lái trên bầu trời, đẹp đẽ khôn cùng, các ngư dân đều sợ ngây người, ngay cả ngư dân lớn tuổi nhất, kiến thức rộng rãi nhất cũng không thể giải thích được cảnh tượng trước mắt.