Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 962 - Chương 965: Hồ Nguyệt Đình

Chương 965: Hồ Nguyệt Đình

Một thiếu niên ngư dân tò mò đưa mái chèo xuống hồ, khẽ khuất động, không có tiếng nước, không có sóng, thậm chí không có chút nhấp nhô nào hết.

Nơi mái chèo đi đến, dường như dòng nước tự động chảy ra.

Người dân trong các thôn trấn thành trì xung quanh hồ Thanh Đình đều nhao nhao đổ về bờ hồ, ngơ ngác trông ra từ trên vọng hồ lâu cao cao hoặc từ trên cầu đá nhỏ thâm thấp.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy dường như dự báo trước tai họa ập đến.

Nhưng lại có một loại linh tính thần dị khó nói hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến mọi người không thể dời mắt.

Hai nam tử trẻ tuổi đứng ở đỉnh một tòa tháp cao bên hồ, một người là mắt kiếm mày ngài, một người tuấn mỹ như tạc, theo như kịch nói thì đây đều mỹ nam tử hiếm thấy trên đời, gió đêm nhẹ nâng vạt áo.

Vẻ mặt của họ giống như phàm nhân, nhìn thẳng vào Hồ Thanh Đình đã hóa thành một tấm gương khổng lồ, họ muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó chặn lại, nói không nên lời.

Rất lâu sau, Hoa Thừa Tán thở ra một hơi: “Trong sách có ghi lại rằng, phàm là khi yêu quái trở thành thủy thần đều sẽ nổi sóng lớn.

Sóng cả hùng vĩ biểu hiện ra thần lực thống nhất thủy vực, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Quả thực quá kỳ dị, nhìn thêm lát nữa chắc ta ngộ đạo được luôn.

”Hàn Thiết Y trả lời chỉ có trầm mặc, hắn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lấp lánh.

Hoa Thừa Tán: “Ngươi cũng không nên nổi điên! Lần trước ở Vân Hà phái, hắn không ra tay với chúng ta đã xem như phúc to mệnh lớn rồi.

Bây giờ thì tệ hơn rồi.

” Hàn Thiết Y bất đắc dĩ buông nắm đấm ra, không thể không thừa nhận điểm này.

Từ sau hội nghị Bách Gia lần trước đã trôi qua được già nửa tháng rồi, không có bất kỳ người nào nhúng tay vào ván cờ này.

Mặc Hải Long Vương không tỏ quan điểm về nội đấu phân tách của La Ti Chu hậu cùng Bắc Nguyệt.

Mục phủ Thanh Châu cũng không phái người đến quấy nhiễu vị Thủy Thần sắp xuất hiện này.

Tàng Kiếm cũng không phái người tới trợ giúp, hoặc là đón Phó Thanh Khâm qua, mặc cho hắn ở lại đảo Nhân Tâm.

Các kỳ thủ tựa như đang lẳng lặng nhìn quân cờ xuất hiện ngoài dự liệu - Bắc Nguyệt này rốt cuộc sẽ có biểu hiện như thế nào.

Bàn cờ vốn đã hiểu thật kỹ bỗng nhiên xảy ra chút thay đổi nho nhỏ nên nảy sinh chút tò mò.

Chiến tranh dường như vẫn chưa kết thúc, nhưng Thanh Hà phủ đã hoàn toàn yên tĩnh, lặng lẽ xem “Nguyệt Ma” biểu diễn.

Ngọn lửa phương Đông dần tắt ngúm, màn đêm bao trùm, sao đầy trời.

Ở sâu trong hồ Thanh Đình, Lý Thanh Sơn cuộn mình lại.

Hắn giống như một đứa trẻ chưa sinh, nằm trong Linh Quy Huyền Giáp, thần ấn dập dềnh ở trước mặt hắn, tản ra lam quang mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt của hắn, hai mắt hắn khép hờ, ánh vẻ an nhiên điềm tĩnh.

Có thể thấy rất rõ ràng trên thần ấn xuất hiện một khối thủy vực lớn, tựa như thỏ chạy, dường như chiếm trọn thần ấn.

Cảm giác luyện hóa hồ Thanh Đình cùng cảm giác luyện hóa hai dòng sông lớn nhỏ hoàn toàn khác nhau.

Khi hắn đưa yêu khí lan ra khắp hồ nước thì trong lòng hắn cũng có thêm một cái hồ, yên tĩnh như thế, an bình như thế, tựa như được trở về quê hương.

Nói vậy cũng đúng, tuy rằng chủ tu của hắn là thủy hệ, nhưng thời gian thực sự ngâm mình trong nước lại rất ít, cũng là lần đầu tiên hắn có được một mảnh hồ như vậy.

Hắn đã tu đến tầng thứ tư của Linh Quy Trấn Hải Quyết, nhưng mãi đến giờ khắc này mới như vừa mới nhận ra Linh Quy Biến, nhận ra được bản thân.

Hắn có một cảm giác rằng hắn có thể ngủ ở đây này một trăm năm, thậm chí là một ngàn năm.

Tất cả phiền não nhập nhằng nơi thế tục đều chẳng liên quan đến hắn, hắn đã có đủ tuổi thọ dài đằng đẵng, có thể xem nhẹ thương hải hóa tang điền.

Cho dù tuổi thọ của yêu quái có dài hơn nhân loại, nhưng cũng không phải không có điểm cuối, không có cực hạn.

Thứ mà Linh Quy mạnh nhất có lẽ không phải trấn hải, không phải bói toán, mà chính là tuổi thọ cực kỳ dài.

Không còn kẻ thù nào đáng để bận tâm khi hắn có thời gian.

Mà địch nhân của hắn, cuối cùng sẽ bị thời gian đánh bại.

Dưới tình huống như vậy, đánh nhau cũng tốt, tranh đấu cũng được, chẳng qua có vẻ rất dư thừa.

Buồn ngủ quá, ngủ ở đây một chút thôi! Chỉ trong chốc lát.

100 năm.

“Thanh Sơn!”Một giọng nói xuyên qua hồ nước, truyền đến trong Linh Quy Huyền Giáp nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài, không thể truyền vào được.

Thủy Thần Ấn bập bồng trong Linh Quy Huyền Giáp, dùng hồ lực để bổ sung cho linh quy huyền giáp, ngay cả là cao thủ kim đan cũng đừng mong đánh tan một cách dễ dàng.

Rõ ràng Lý Thanh Sơn đã nghe được, hắn tỉnh táo trở lại, mở hai mắt ra.

Một thiếu nữ tuyệt mỹ đương dùng ánh mắt đen tuyền chăm chú nhìn hắn xuyên qua Linh Quy Huyền Giáp, mái tóc dài của nàng tựa như rong biển đương lẳng lặng phiêu bồng trong hồ nước.

Lý Thanh Sơn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó phi thân lên, rẽ nước mà ra.

Sao rơi đầy hồ lớn, giữa bầu trời cùng mặt nước có một ngôi sao màu lam chói mắt dâng lên, thủy thần ấn lóe ra quang mang rực rỡ, không ngừng lên theo Lý Thanh Sơn.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người nhìn thấy.

Lý Thanh Sơn đưa tay nắm lấy, cầm lấy sao trời, hào quang thu lại, dung nhập vào trong cơ thể hắn.

“Từ hôm nay trở đi, hồ này gọi là hồ Nguyệt Đình.

” Giọng nói của hắn lướt qua mặt nước, truyền khắp bốn phương tám hướng, gợn sóng bị kích động nhanh chóng lớn lên, chạm đến từng ngóc ngách của hồ Thanh Đình, không, là hồ Nguyệt Đình.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment