Lý Thanh Sơn suy tư một lát rồi vung tay lên, các mảnh Linh Quy Huyền Giáp ghép lại thành một tấm gương trơn nhẵn, bóng dáng của hắn được phản chiếu rõ ràng vào trong gương.
Nhưng cảnh tượng trong gương không phải ở đáy hồ mà là dưới lòng đất.
Lý Thanh Sơn ngồi khoanh chân ở trong hang động dưới lòng đất, liên tục tập hợp linh khí để duy trì phân thân ảnh trong gương.
Bỗng nhiên hắn mở hai mắt ra, dùng một góc nhìn khác để nhìn thì chỉ thấy một mảnh hư không.
Ầm!Lý Thanh Sơn phất tay lên, dấu năm ngón tay in trên mặt gương, chỉ thấy phân thân ảnh trong gương đứng dậy, nhún người nhảy lên hư không rồi biến mất trong hang động dưới lòng đất.
Ảnh trong gương vặn vẹo rồi hiện lên hình ảnh đáy hồ đen kịt rồi lại không phục như bình thường.
Sau đó bóng người Lý Thanh Sơn ở trong gương kia cứ thế đi ra từ trong gương.
Việc này không lãng phí yêu khí của Lý Thanh Sơn, phân thân vẫn là phân thân kia và bị triệu hồi trực tiếp từ dưới lòng đất đến bên hắn.
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, sau khi luyện hóa Nguyệt Đình hồ, hắn càng lĩnh ngộ sâu sắc sự biến hóa của hai thiên phú thần thông linh quy, càng ngày càng hiểu rõ, mà càng lĩnh ngộ thì lại càng thấy nó vô cùng ảo diệu.
Từ giờ phút này, phân thân ảnh trong gương không chỉ là hư ảnh được biến thành từ một đống yêu khí, sự liên hệ với bản thể càng chặt chẽ hơn, như cùng một nhịp thở.
Lý Thanh Sơn bỗng khua Cầm Long xoa lên đâm thủng bàn tay của phân thân, sau đó giơ tay phải mình lên một cách đăm chiêu, vào lúc bàn tay của phân thân bị đâm thủng thì hắn cũng cảm thấy đau nhói, phía trên còn để lại vết đỏ.
“Nói cách khác, nếu phân thân bị thương thì bản thể là ta cũng sẽ bị thương sao? Quả nhiên Kính Hoa Thủy Nguyệt này không đơn giản như vậy.
”Xem ra đây là một chuyện xấu, Lý Thanh Sơn sẽ không thể tiếp tục sai khiến phân thân làm bia đỡ đạn nữa.
Nhưng trên thực tế, đối với Lý Thanh Sơn của hiện tại thì lại là chuyện vô cùng tốt.
Cái khác thì không nói, nhưng vẫn có thể yên tâm giao thần ấn cho phân thân, phân thân phụ trách thu thập thủy linh lực ở trong hồ giúp hắn, đến lúc cần thì sẽ tiến hành thu nạp.
Nếu gặp phải đại địch thì trực tiếp triệu hồi phân thân đến bên cạnh là được, cũng không sợ thần ấn sẽ bị thất lạc, vì sau đó bản thể lại đi tìm ruột trở về là được.
Điều duy nhất làm hắn tiếc nuối đó là chỉ bản tôn mới triệu hồi được phân thân, nếu bản tôn cũng xuyên qua mặt gương được thì chẳng khác gì truyền tống ngàn dặm, hữu dụng hơn bất cứ độn pháp gì, giống như có thêm một cái mạng vậy.
Chẳng qua, bây giờ cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, Lý Thanh Sơn cảm thấy sự ảo diệu mà Kính Hoa Thủy Nguyệt thể hiện hiện tại chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm mà thôi.
“Là hắn!”Lý Thanh Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lập tức cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đi tới phía trên hồ.
“Bắc Nguyệt đạo hữu, tại hạ Hoa Thừa Tán của Pháp gia đến đây bái kiến.
”Hoa Thừa Tán đi tới trên hồ, nhẹ giọng nói, sau đó xoay đầu lại nói với Hàn Thiết Y đuổi theo tới:“Ngươi cùng tới làm gì?”“Ta đồng ý.
”“Vậy cũng tốt!”Hoa Thừa Tán bất đắc dĩ nói, dù sao chuyến đi lần này cũng không có nguy hiểm gì.
“Xuống đây đi!”Lý Thanh Sơn cất cao giọng nói, mặt hồ bỗng tách ra làm hai, ở giữa là một chiếc cầu thang kéo dài xuống phía dưới.
Hàn Thiết Y lộ ra vẻ cảnh giác, tiến vào thủy vực do một thủy yêu mạnh mẽ kiểm soát chẳng khác gì xông vào đầm rồng hang hổ.
Thế mà hắn đã thấy Hoa Thừa Tán đi xuống phía dưới dọc theo cầu thang nên đành đi theo, ngẫm lại dù không vào trong nước thì họ cũng đâu phải đối thủ của Nguyệt Ma đâu.
Đi tiếp lên phía trước là một hành lang rất dài, có thể thấy rõ dược phong cảnh dưới đáy nước.
Đột nhiên có hai điểm nhỏ sáng lên trong thủy vực tối tăm này, một luồng yêu khí nhanh chóng áp sát.
Hoa Thừa Tán dừng bước và quay đầu lại, chỉ thấy một con cá chép đỏ lao thẳng về phía hai người.
Hàn Thiết Y nắm thương trong tay, tư thế sẵn sàng chiến đấu nhưng lại bị Hoa Thừa Tán đè lại.
Một tiếng “ào ào” vang lên, con cá chép đỏ khổng lồ mang theo ngàn vạn thủy hoa phóng qua hành lang, sượt qua người họ.
Hoa Thừa Tán bỏ thương xuống, hai người tiếp tục tiến lên thì tầm nhìn chợt mở rộng.
Hành lang dẫn tới một đại điện, không có một cây cột nào mà chỉ là một không gian trống rỗng, hình dáng tựa như đáy một giọt nước rơi trên mặt đất.
Phía cao cao ở chính giữa là một vương tọa và Nguyệt Ma đang yên vị trên đó, còn con cá chép đỏ kia thì bơi từ bên dưới “sàn nhà” lên đến bên cạnh Nguyệt Ma, sau đó há to miệng.
Nguyệt Ma mỉm cười sờ lên đầu con cá lớn rồi đút cho nó một viên đan dược:“Nhà ngươi thật to gan, không sợ người ta không nhịn được mà tiêu diệt ngươi à!”Sau đó, hắn lại nhìn mấy con cua yêu, ba ba quái, tôm tinh khổng lồ kia rồi quát mắng:“Mấy đứa các ngươi là cái đồ nhát gan, còn không mau lăn tới đây cho ta thì lập tức được vào nồi thành canh!”Thế là chúng nó vội bơi lại và xếp thành hàng ở hai bên, mấy con này đều là lính tôm tướng cua mà Lý Thanh Sơn dùng Cầm Long xoa thu phục được, tuy rằng không mạnh nhưng cũng có thể mang ra, miễn cưỡng giữ được thể diện.