Hoa Thừa Tán cảm thấy dở khóc dở cười ở trong lòng, Nguyệt Ma hung bạo không một ai ở Thanh Hà phủ mà không biết, không ai không hiểu, nhưng tận mắt thấy thì đều cảm thấy một sự chênh lệch vi diệu.
Nhưng khi đến gần bảo tọa của hắn thì Hoa Thừa Tán lập tức cảm nhận được khí thế mạnh mẽ, vừa nặng nề cuồng bạo mà lại yên bình, tất cả hòa làm một thể, một lời khó nói hết.
Càng đi về phía trước thì áp lực càng mạnh, khi chỉ cách bảo tọa ba trượng thì Hoa Thừa Tán dừng bước, cảm giác như không thể đến gần thêm nữa.
“Các ngươi tới làm gì? Đến chúc mừng ta? Hay là đến giết ta!”Ánh mắt Lý Thanh Sơn lạnh lẽo mà sáng quắc, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào hai bằng hữu cũ ở Bách Gia kinh viện, không muốn mình trông có vẻ khách sáo quá để tránh bị người ta nhìn ra sơ hở, làm giảm uy danh của Nguyệt Ma.
Hoa Thừa Tán cảm thấy một luồng khí tức tàn ác ngập trời kéo đến phía mình như núi lở biển gầm.
Hàn Thiết Y tiến lên phía trước một bước, xoay ngang trường thương chắn ở trước mặt Hoa Thừa Tán.
“Cút hết cho ta! À, không phải nói các ngươi!”Lý Thanh Sơn thu hồi khí thế toàn thân vừa nãy, vừa chỉ vào bên dưới mà vừa mắng.
Hóa ra do Hoa Thừa Tán và Hàn Thiết Y còn chưa có hành động gì mà con ba ba tinh kia đã co vào trong vỏ trước, tôm quái cua yêu cũng sợ đến mức co rụt lại thành một cục, nghe được hiệu lệnh của Lý Thanh Sơn, chúng bỗng như được đại xá, lập tức bơi đi trốn vào trong nước sâu.
“Ta muốn xin Bắc Nguyệt đạo hữu trả lại Lôi Cức mộc kiếm của Chu tiền bối - Chu Thông.
”Hoa Thừa Tán tự biết thân phận của bản thân hắn vẫn chưa đủ tư cách để đàm phán chiến hay hòa với Bắc Nguyệt, lần này tới đòi Lôi Cức mộc kiếm chủ yếu là để thăm dò thôi.
Vào lúc thế cuộc chưa được định, hiển nhiên việc tùy tiện tiếp xúc với Nguyệt Ma sẽ bị người ta lên án, nhưng nếu mục tiêu là đòi lại Lôi Cức mộc kiếm của Chu Thông thì lại khác.
“Chu Thông là ai vậy?”“Chính là đạo sĩ dùng sấm sét để đấu pháp với ngươi lần trước.
”“Há, ngươi nói tới cái này à!”Lý Thanh Sơn bỗng như bừng tỉnh, lấy Lôi Cức mộc kiếm ra mà nhẹ nhàng tung trong tay, chỉ thấy điên lưu khuấy động, điện quang lưu chuyển trên thân kiếm.
“Nhưng vì sao ta phải trả lại cho ngươi? Đây là chiến lợi phẩm của ta.
”“Lôi Cức mộc kiếm không có tác dụng gì đối với đạo hữu, bọn ta có thể trao đổi bằng thứ khác?”Lý Thanh Sơn cúi người về phía trước, nhướng mày nói:“Hiện tại, chẳng phải tính mạng và túi Bách Bảo của các ngươi đang nằm trong tay ta hay sao?”“Nếu đạo hữu muốn thì cứ đến lấy đi!”Hoa Thừa Tán dang hai tay ra, vẻ mặt thoải mái.
Chẳng qua trong lòng hắn cũng căng thẳng đến cực điểm, tuy rằng theo suy đoán của hắn thì Bắc Nguyệt luôn không trực tiếp hạ sát chiêu với Tru Yêu minh Thanh Bình hồ, luôn thả cho một con đường sống.
Độ khả thi của việc hạ sát chiêu với họ càng nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng yêu ma vui giận thất thường, không thể phán đoán theo lẽ thường được.
Dù là người thông minh đến đâu thì cũng khó tránh khỏi có việc bất ngờ.
Lý Thanh Sơn cười ha ha rồi vung tay lên, cung điện nước ầm ầm sụp xuống, hồng thủy cuốn vào từ bốn phương tám hướng.
Ngay lúc Hoa Thừa Tán và Hàn Thiết Y cho rằng hắn muốn ra tay thì Lý Thanh Sơn lại nhẹ nhàng nhảy một cái, lùi về phía sau rồi biến mất trong sóng nước.
“Nghe nói trong Bách Gia kinh viện có một bảo bối tên Thủy Nguyệt bàn, nếu muốn đòi lại kiếm này thì hãy mang Thủy Nguyệt bàn kia đến để đổi đi!”Sau lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Nguyệt bàn thì Lý Thanh Sơn đã rung động, hình như nó có cơ duyên gì đấy với linh quy thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt.
Nếu chiếm được thứ kia thì có lẽ sự linh ngộ Kính Hoa Thủy Nguyệt của hắn sẽ đạt tới cảnh giới cao hơn.
Lý Thanh Sơn lại giao Thủy thần ấn cho phân thân ảnh trong gương, sau đó thu lại toàn bộ khí tức, dẫn theo Tiểu An lặng yên chạy về núi Liên Nhạc.
Trong Nguyệt Đình hồ, Lý Thanh Sơn khống chế phân thân bơi về phía một mảnh hồ nhỏ trong Nguyệt Đình hồ.
Chất lượng của Thủy thần ấn này thực sự bất phàm, ngay cả Nguyệt Đình hồ cũng không thể lấp kín hoàn toàn, còn để lại một vài góc viền trống không.
Nhưng cũng không thể chứa đựng một Thanh Hà, điều Lý Thanh Sơn muốn làm là trước hết sẽ tiếp tục luyện hóa thủy mạch ở quanh hắn, cho đến khí lấp kín được Thủy thần ấn này thì mới thôi.
Khi đi tới phía trước hồ nước nhỏ kia, Thủy Thần ấn lại tỏa sáng thần quang, Lý Thanh Sơn tung thân nhảy vào trong đó, nhưng không luyện hóa dựa vào yêu khí của bản thân hắn, mà còn kèm theo toàn bộ linh khí của Nguyệt Đình hồ.
Chưa tới một canh giờ, khí tức của hắn đã thẩm thấu toàn bộ hồ nước, trên Thủy thần ấn lại có thêm một mảnh thủy vực, một nguồn sức mạnh nữa.
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, quả nhiên giống như sách đã viết, sau khi nắm giữ đại thủy mạch, thì việc luyện hóa tiểu thủy mạch ở xung quanh sẽ trở nên cực kỳ dễ dàng.
Sau đó Lý Thanh Sơn tiếp tục cố gắng, luyện hóa hết các thủy mạch lớn nhỏ ở xung quanh, cuối cùng cũng lấp đầy được Thủy thần ấn, thủy linh lực mênh mông tựa như vô cùng vô tận, dường như muốn tràn cả ra, khiến tâm tư Lý Thanh Sơn rung chuyển vì nó.