Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 966 - Chương 969: Đâm Chọt

Chương 969: Đâm Chọt

Bỗng nhiên linh quang lóe lên trong đầu hắn, tâm pháp của Đại Hải Vô Lượng Công hiện ra trong lòng.

Tuy Nguyệt Đình hồ này không thể sánh với biển rộng chân chính, nhưng cũng có chút khí thế của biển rộng, cũng mang đến lợi ích to lớn đối với nhân tu đạo Lý Thanh Sơn, thật sự có thể nói là “vô tình cắm liễu liễu lại xanh”.

Lý Thanh Sơn tin rằng, chỉ cần cho hắn thời gian để lẳng lặng tiếp thu và lĩnh ngộ một phen thì chắc chắn Đại Hải Vô Lượng Công sẽ có bước đột phá.

Nghĩ đến Thương Hải phái kia có tuyệt vời đến thế nào đi nữa thì cũng không thể nắm giữ một mảnh thủy vực của mình và tiến hành tu hành được.

Đây đã là cực hạn rồi sao? Đương nhiên không phải.

Phải biết rằng trên đời vốn không có thần ấn, vậy mà vẫn bị bịa đặt ngưng luyện mà ra.

Mà giá trị to lớn nhất của Thủy thần ấn này là đột phá phong ấn của Cửu Châu đại đỉnh.

Lý Thanh Sơn lại đi tới một cửa sông nhỏ đổ vào Thanh Đình hồ, sắc mặt hơi nghiêm túc.

Mà cùng lúc đó, Hoa Thừa Tán cũng mang theo điều kiện của Lý Thanh Sơn và trở về Bách Gia kinh viện, lại mở một hội nghị khẩn cấp lần nữa.

Mà hồi nghị lần này Lý Thanh Sơn không hề vắng mặt.

Tin tức của Bách Gia kinh viện vừa đến là hắn lập tức dẫn Tiểu An đi tới, lúc này hắn đang ngồi cùng một chỗ với Tiểu An, xem xem đến cùng mục đích của mình có được thực hiện hay không.

“Thủy Nguyệt bàn, tuyệt đối không được!”Liễu Trường Khanh lập tức từ chối, Thủy Nguyệt bàn là bảo vật trấn viện của Bách Gia kinh viện, do các đời gia chủ Nho gia quản lý.

Nguồn gốc của nó vô cùng cổ xưa, nghe nói là di bảo của các tu sĩ cổ đại để lại, thậm chí không thể đánh giá nó bằng linh khí và pháp khí hiện nay.

Tuy nó không có chút xíu lực công kích hay sức phòng ngự, nhưng bản thân nó đã chứng minh giá trị của nó không như bình thường.

Liễu Trường Khanh tự nhận mình chưa hề phát huy hoàn toàn sức mạnh của nó, sao lại chịu giao cho một yêu ma được.

“Miệng lớn ha.

”Ánh mắt Như Tâm đảo qua người Lý Thanh Sơn, truyền âm nói.

“Giống đằng ấy thôi, còn phải cảm ơn Như Tâm cô nương!”Lý Thanh Sơn xoay xoay cái cổ, nay hắn mặc bộ y phục Xích Ưng thống lĩnh trông vực kỳ anh tuấn, ngồi ở bên phía tay trái của Liễu Trường Khanh.

Mà bên tay phải của Liễu Trường Khanh là Hàn An Quân, chỉ dựa vào sự thay đổi vị trí này thì cũng nhìn ra được địa vị bây giờ của hắn đã khác xưa, làm cho Lưu Xuyên Phong ngồi ở một góc hâm mộ không thôi.

Không hề thiếu tu sĩ Trúc Cơ có bối phận cao và tu vi mạnh trong mỗi một thế hệ của Bách Gia kinh viện ở Thanh Hà phủ, nhưng những người được ngồi ở vị trí cao nhất trong các hội nghị chính thức mãi mãi là tri phủ, tướng quân, thống lĩnh.

Ví dụ như Chu Thông, dù được coi là tu sĩ hạng nhất của Thanh Hà phủ nhưng cũng chỉ đành bị xếp ngồi bên dưới.

Đây là một danh phận chính thống, địa vị của Liễu Trường Khanh thì không cần phải bàn nữa, hắn là người đứng đầu Thanh Hà phủ do vương triều chứng thực.

Còn Hàn An Quân, tuy chỉ dẫn binh Binh gia, nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì vẫn có thể trực tiếp chiêu mộ đệ tử Bách gia nhập ngũ.

Mà Ưng Lang vệ thì lại là tổ chức vũ lực trực thuộc vương triều Đại Hạ.

Nó là vị trí dành cho ba loại quyền lực quản lý là truyền thống, chính trị và quân sự.

Tuy hai nhà Phật đạo đông đúc nhân tài, nhưng căn cơ phía sau lại là nhân sĩ tông giáo, không thể dính líu đến sự vụ cụ thể.

Lý Thanh Sơn còn quay đầu khuyên Liễu Trường Khanh:“Liễu đại nhân đừng sốt ruột, Thủy Nguyệt bàn này đâu phải Nguyệt Ma muốn là có được!”Hoa Thừa Tán cũng cảm thấy Nguyệt Ma đúng là giở công phu sư tử ngoạm, vấn đề là, nếu là thứ khác thì thôi, nhưng vật kia lại là Lôi Cức mộc kiếm…“Tiểu tử ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, nhưng đó là kiếm của lão tử!”Quả nhiên Chu Thông đã hơi ngồi không yên, Lôi Cức mộc kiếm là pháp khí mang tính then chốt để hắn vượt qua thiên kiếp thứ hai, là vật liên quan đến tính mạng.

Hiện tại có cơ hội lấy về, sao hắn không động lòng được.

“Chu tiền bối chớ tức giận, chẳng phải chúng ta đang bàn bạc kỹ đây à!”Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: Ha ha, đương nhiên lão tử biết đó là kiếm của ngươi, không phải kiếm của ngươi thì lão tử cũng chẳng lấy đâu!“Ừm, dĩ nhiên là Thủy Nguyệt bàn quý giá, nhưng Lôi Cức mộc kiếm cũng là một pháp khí hiếm thấy, chưa biết chừng có cơ hội biến thành pháp bảo trong tương lai, để mất thì cũng đáng tiếc.

Hầy, mọi người vẫn nên thương lượng xem đến cùng nên làm thế nào!”Lý Thanh Sơn nói đến nói đi mà mọi người đều cảm thấy như hắn chẳng nói gì.

Chu Thông lại càng trách mắng thẳng:“Lời này của ngươi khác gì nói dóc, chẳng có tác dụng gì!”Lý Thanh Sơn cũng không có gì để nói nhiều, phản đối việc trao đổi là đối nghịch với chính mình, ủng hộ việc trao đổi thì chẳng phải sẽ dễ khiến người ta nghi ngờ hay sao?Cuộc thảo luận dần dần kịch liệt, Lý Thanh Sơn dứt khoát một công đôi việc, bên này thì ứng phó với hội nghị Bách Gia kinh viện, mà một bên khác thì tâm tư còn đang ở trên Nguyệt Đình hồ mênh mang sóng nước đấy!Hắn ngửa đầu, chỉ thấy sông nhỏ từ đỉnh núi chảy róc rách xuống.

Bình Luận (0)
Comment