Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 967 - Chương 970: Nướng Gà

Chương 970: Nướng Gà

Con sông này còn nhỏ hơn nhiều so với dòng sông đầu tiên mà Lý Thanh Sơn luyện hóa, nếu không phải nó uốn lượn thật dài và sâu vào trong núi rừng thì e rằng không đủ để ngưng tụ ra thần ấn.

Lý Thanh Sơn đặt chân lên trên cửa sông, yêu khí cuồn cuộn lội ngược dòng, nhờ có sự ra sức của thần ấn mà nháy mắt đã xâm lấn toàn bộ thủy vực.

Nếu Thủy thần ấn còn chỗ trống thì có thể hòa vào trong đó một cách đơn giản, thế thì nó lại giúp thủy vực mà hắn khống chế trở nên lớn hơn.

Nhưng thần ấn đã đầy, không thể nào chứa đựng thêm dù chỉ là một dòng suối nhỏ.

Lý Thanh Sơn nhắm hai mắt lại, cảm nhận được một vùng sáng màu xanh lam vô cùng nhỏ, nó uốn lượn và kéo dài về phía giữa núi rừng.

Hắn vươn tay vơ một cái, hút lấy vệt sáng kia rồi quấn nó vòng quanh Thủy thần ấn.

Quả nhiên, quá trình này khó khăn hơn nhiều so với việc trực tiếp dùng Thủy thần ấn tiếp nhận thủy vực, nó tương đương với việc ngưng tụ thần ấn một lần nữa.

Nếu không có Thủy thần ấn này của Như Tâm, dù là một dòng sông nhỏ bé thì cũng khó đột phá được sự trấn áp của Cửu Châu đại đỉnh để ngưng tụ ra thần ấn.

Thủy thần ấn chuyển động như con thoi, sợi tơ màu xanh lam quấn quanh nó, vòng này nối tiếp vòng kia, liên miên không dứt.

Theo sự ngưng tụ ngày càng sâu, Lý Thanh Sơn dần nắm được bí quyết, Thủy thần ấn chuyển động càng lúc càng nhanh, hắn lại cảm thấy quá trình này cũng không gian nan như trong sách viết.

“Có lẽ là do ta đã lên cấp Thủy Thần địa vị cao, mà con sông này lại quá nhỏ!”Lý Thanh Sơn tốn thêm vài canh giờ, cuối cùng cũng luyện hóa xong con sông kia, Thủy thần ấn trong tay lại xuất hiện thay đổi lần nữa, đúng là kích cỡ to nhỏ thì không thay đổi nhưng hoa văn bên trên đã trở nên phức tạp hơn một chút.

Dù sức mạnh trong đó sẽ tan biến hết một lần nữa ở trong tương lai, nhưng chất lượng Thủy thần ấn này đã tăng lên là điều này sẽ không thay đổi.

“Chẳng lẽ là vì ta tu Linh Quy Trấn Hải Quyết sao.

”Lòng Lý Thanh Sơn đầu phấn khởi, lại có thêm một suy đoán.

Lý Thanh Sơn đoán không sai, nếu là yêu quái bình thường, dù thủy yêu đạt tới cảnh giới yêu soái thì cũng cần ba đến năm ngày để luyện hóa con sông nhỏ này ra thần ấn, mà cũng chưa chắc đã thành công.

Biến hư thành thực vốn không phải chuyện đơn giản, trừ phi là dị chủng trời sinh, nắm giữ huyết thống thần thú.

Mà linh quy chính là Thủy thần thú trứ danh nhất, địa vị tương đương với Phượng Hoàng hỏa diễm.

Mà điểm mấu chốt của Thần Ma Cửu Biến chính là ở chữ “biến”, nó giúp một thiếu niên nhân loại bình thường nắm giữ thiên phú uy năng mà chỉ thần ma dị thú mạnh nhất thế gian mới có.

Linh quy trấn áp được cả biển rộng vô biên, nói chi chỉ là một con sông nhỏ này.

Bản thân thần thú đã có một chữ “thần”, từ lúc sinh ra đã có sức mạnh thần thánh, vì thế cảnh tượng lúc Lý Thanh Sơn luyện hóa Nguyệt Đình hồ mới không giống cảnh tượng thần kì quái lạ xuất hiện khi yêu quái bình thường luyện hóa.

“Ừm, đã có kết quả!”…Hội nghị của Bách Gia kinh viện lại rơi vào thế giằng co lần nữa, Liễu Trường Khanh không nỡ bỏ Thủy Nguyệt bàn, còn Chu Thông dù muốn lấy lại Lôi Cức mộc kiếm nhưng cũng không tiện lên tiếng.

Mãi đến tận cuối cùng mới miễn cưỡng có một kết quả, đó để Hoa Thừa Tán đi tìm Nguyệt Ma để nói chuyện lần nữa, xem có thể đổi điều kiện hay không.

“Được rồi, ta sẽ đi một chuyến nữa, có điều vẫn không nên ôm hi vọng quá lớn.

”Hoa Thừa Tán thở dài rồi đứng dậy.

“Ta đi với ngươi!”Chu Thông chợt đứng dậy.

Hoa Thừa Tán khuyên can không được, chỉ cười khổ đồng ý:“Chu tiền bối, lúc ngài đến thì nhất định phải bình tĩnh, không thể nảy sinh xung đột với Nguyệt Ma.

”Hai người lại đi suốt đêm đến Nguyệt Đình hồ, quay qua quay lại hơn nửa ngày thì mới tìm được Nguyệt Ma Lý Thanh Sơn ở trên một hòn đảo nhỏ trong hồ.

Một con gà rừng đã được vặt lông bị hắn đâm một nhành cây xuyên qua rồi đặt ở trên lửa, cũng chẳng biết hắn kiếm được nước tương ở đâu mà bôi lên.

“Lôi Cức kiếm của ta!”Chu Thông đi tới gần với vẻ mặt đề phòng, lúc này thấy rõ nhánh cây trong tay Lý Thanh Sơn chính là Lôi Cức mộc kiếm với hình dáng không có gì đặc biệt của hắn thì lập tức kêu lên thảm thiết.

“Là Lôi Cức mộc kiếm của ta.

”Lý Thanh Sơn uốn nắn lại, sau đó ra sức cắn một miếng thịt gà.

Hoa Thừa Tán tiến lên một bước, thi lễ một cái, vẻ mặt ôn hòa tỏ ý Thủy Nguyệt bàn là đồ của Bách Gia kinh viện, họ cũng không làm chủ được.

Nếu ngươi không đổi một điều kiện khác thì Lôi Cức mộc kiếm ở trong tay ngươi cũng vô dụng, chẳng bằng hãy đổi một thứ hữu dụng hơn.

“Sao lại vô dụng! Đây là đạo cụ độc nhất mà ta bí mật chế tạo - Lôi Hỏa song trọng, gà nướng ngon như thế, sau này ta không được ăn nữa thì phải làm sao?”Lý Thanh Sơn tức giận vung vẩy con gà nướng trong tay, nhìn sắc mặt Chu Thông xanh lét mà nghĩ: Ha ha, dám nói nó vô dụng với ta sao, cái cành cây nát này của ngươi cũng dùng để nướng đồ ăn được đó, mà lại còn vô cùng khó ăn.

Hoa Thừa Tán ngửi thấy mùi khét tỏa ra từ con gà nướng mà dở khóc dở cười, không nói nổi câu nào.

“Nguyệt Ma, đừng chọc tức ta!”Chu Thông hét to, toàn thân cũng hiện lên ánh chớp.

Lý Thanh Sơn dùng tay cầm gà nướng chỉ vào hắn:“Ngươi dám ra tay?”

Bình Luận (0)
Comment