“Tiền bối bớt giận!”Hoa Thừa Tán vội vàng tiến lên kéo Chu Thông, cuối cùng Chu Thông cũng không ra tay, tuy rằng tính tình hắn nóng nảy nhưng cũng không phải kẻ ngu, tuyệt đối không làm chuyện lấy trứng chọi đá.
Hơn nữa hắn cảm nhận rõ ràng Nguyệt Ma đã trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nhiều so với lúc cướp Lôi Cức kiếm của hắn.
Nếu Chu Thông biết thứ đứng trước mặt hắn chỉ là một phân thân mà hắn không nhìn ra thì không biết sẽ có cảm giác gì.
“Đáng tiếc đáng tiếc, cầm ăn quá mệt mỏi, còn thiếu một cái mâm đẹp, thực sự là không được hoàn mỹ.
”Lý Thanh Sơn lắc đầu, lầu bầu nói:“Các ngươi thực sự không muốn cho thì tương lai ta tự mình lấy là được.
”Hoa Thừa Tán lạnh cả lòng, xem ra Nguyệt Ma đúng là muốn lấy bằng được Thủy Nguyệt bàn, cuộc trao đổi lần này đã không còn là chuyện của hai món đồ mà nó còn liên quan đến tình thế sau này.
Nếu trao đổi thuận lợi thì là một khởi đầu rất tốt, có thế kết thúc cuộc chiến tranh không có ý nghĩa này.
Nhưng nếu không được thì Nguyệt Ma có thể phát động chiến tranh lần thứ hai, tình huống tốt nhất cũng là Như Ý quận sẽ tham gia, Thanh Hà phủ lại biến thành vũng bùn chiến tranh lần nữa.
Đương nhiên Lý Thanh Sơn sẽ không khai chiến với Bách Gia kinh viện, thứ nhất là do trong đó có quá nhiều người quen, nếu không cẩn thận giết chết Hàn nhạc phụ hoặc là tiểu cữu thì cuộc tình của hắn và Hàn Quỳnh Chi thực sự sẽ biến thành một vở kịch tình yêu đau khổ máu chó.
Lại nói hắn đã hài lòng với cục diện như vậy, chỉ có ngốc mới đi phá hoại nó thôi, miễn không ai cản hắn thì hắn sẽ chiếm đoạt hết các con sông và hồ nước, suy cho cùng cũng sẽ không lỗ.
Dù sao uy hiếp cũng không mất tiền!Hoa Thừa Tán lôi kéo Chu Thông trở về Bách Gia kinh viện, sau đó nói rõ ngọn nguồn cho Liễu Trường Khanh nghe.
Lần này không tổ chức hội nghị nữa, chỉ có ba người họ bàn bạc.
Sắc mặt Liễu Trường Khanh thay đổi, không quyết định chắc chắn được.
“Liễu tri phủ, ngươi tin tưởng bần đạo không?”Chu Thông nói.
“Tiền bối khách khí, đó là chuyện đương nhiên.
”“Có Lôi Cức kiếm này, ta nắm chắc ít nhất ba phần có thể vượt qua được thiên kiếp.
Nếu ta thành công thì chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đoạt lại Thủy Nguyệt bàn, thực sự không được thì cũng sẽ dùng vật khác để bồi thường.
Ngày nào mà mối uy hiếp là Nguyệt Ma còn chưa đi thì ta sẽ vẫn tọa trấn ở Thanh Hà phủ ngày đó.
”“Ngộ nhỡ ta độ kiếp thất bại thì Lôi Cức kiếm sẽ không bị tổn hại gì, chắc chắn sẽ hấp thu sức mạnh sấm sét mà trở nên mạnh hơn, lúc đó nó có thể thay thế Thủy Nguyệt bàn.
Chúng ta có thể kí khế ước và đưa tới Như Ý quận, xem như là bần đạo giao dịch với Nguyệt Ma, ngươi thấy thế nào?”Lúc này Chu Thông có vẻ vô cùng bình tĩnh, bàn giao công việc một cách rõ ràng.
Hoa Thừa Tán suy tư một lát thì cũng hiểu được, mối lo lắng nhất của Liễu Trường Khanh vẫn là bên phía Như Ý quận.
Tuy rằng Như Ý Hậu không phái người đến đây giúp đỡ nhưng cũng không nói cho phép ngươi để yêu ma uy hiếp, cổ vũ thanh thế cho chúng.
Lời của Chu Thông tương đương với việc rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm của Liễu Trường Khanh.
Lòng Liễu Trường Khanh giằng co hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói:“Được, có điều ta phải bẩm báo việc này cho Như Ý Hậu trước, nếu Hầu gia không phản đối thì mặc ngươi cầm lấy Thủy Nguyệt bàn!”“Nói vậy thì Hầu gia sẽ không phản đối, có một tu sĩ Kim Đan tọa trấn thì ván cờ này rất có tiềm năng, nhìn như là Nguyệt Ma được lợi nhưng sớm muộn gì Chu tiền bối cũng sẽ cho hắn biết đây là sai lầm lớn nhất của hắn.
”Ngoài miệng thì Hoa Thừa Tán nói thế, nhưng trong lòng lại không lạc quan như vậy.
“Hừ, bần đạo nhất định sẽ không giảng hòa, dám dùng Lôi Cức kiếm của ta để nướng gà ư!”Mặt Chu Thông lại nhăn nhúm một trận.
Sau khi hội nghị ở Bách Gia kinh viện kết thúc, Lưu Xuyên Phong nhiệt tình mời Lý Thanh Sơn về Tiểu Thuyết gia xem sao, tất nhiên là Lý Thanh Sơn từ chối rồi.
Lưu Xuyên Phong giả vờ tức giận nói:“Thanh Sơn, Tiểu Thuyết gia là bản gia của ngươi, qua cửa nhà mà không vào như này thực sự quá không ra gì.
”Lý Thanh Sơn từ chối không được nên đành đi tới Vân Hư đảo.
Băng qua rừng trúc thăm thẳm, lầu trúc trong đèn đuốc lóng lánh hiện ra.
Lý Thanh Sơn cảm nhận được không ít khí tức tồn tại, nơi này cũng không còn trống vắng như trong quá khứ nữa.
Lưu Xuyên Phong ra lệnh một tiếng, lập tức có một đám hài tử nho nhỏ ra đón, đứa lớn nhất mới chỉ mười lăm đến mười sáu tuổi, nhỏ nhấp chỉ tầm tám đến chín tuổi, đứa bé cũng cất tiếng bằng giọng nói non nớt của mình:“Bái kiến Đại sư huynh!”Sau đó nó nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn với đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, ngày thường Lưu Xuyên Phong kể rất nhiều sự tích vinh quang của Lý Thanh Sơn để cổ vũ họ, tiện thể cũng nói một chút về kết quả dạy bảo cần cù chăm chỉ của mình.
Lòng Lý Thanh Sơn cảm thán, sau ba năm ác chiến, e rằng chỉ có Tiểu Thuyết gia nhà họ là ngày càng trở nên thịnh vượng.
Chủ yếu là do đệ tử Tiểu Thuyết gia vốn không ra dáng gì, như kiểu đệ tử mới lên cấp này đa số là Luyện Khí tầng thứ hai hoặc ba, để Mặc gia tùy tiện tạo ra mấy con rối thì cũng tốt hơn là để họ cố chấp đi chịu chết.
Có người là vì cường đại nên không bị giết, có người lại vì quá nhỏ yếu mà bình yên bảo toàn tính mạng.